Đa Góc - Đơn Sắc

Kẻ Say Bên Lề Phố Cuộc Đời

By 08:57:00



Nó bật dậy trong cơn mơ đêm lỡ dở, cảm giác cổ họng rát buốt và đầu thì đau đớn ong ong, mệt nhoài. Cả thân người như thể vừa vị xe tăng cán qua, rã rời và.. ừ thì, rời rạc.
Đưa tay với chai Aquafina trên đầu giường và hớp 1 ngụm to, cái nhìn khẽ rớt trên chiếc đồng hồ Digital trên mặt bàn bừa bộn giấy tờ: 2 a.m
Nó vật người ra giường, vùi đầu vào chăn cố giục mình quay về giấc ngủ khó khăn đứt quãng. Nhưng mọi thứ thật sự khó khăn quá đỗi. Mùi nước xã vải ưa thích lẩn quẩn bao bọc bên nó lúc này cũng khiến cơn bực dọc trong người nó trỗi dậy .Vuốt những giọt mồ hôi trộn đẫm trong một thứ chất lỏng âm ẩm đang lan tràn trên gương mặt, bết bát thấm những sợi tóc lộn xộn, nó thở hắt ra, mệt mỏi.
Chợt cảm thấy bản thân thật bất lực khi chỉ có thể mở miệng rủa thầm cái cuộc đời khốn nạn
Con người ta bất lực, vô dụng và hèn yếu cỡ nào khi mở miệng ra đổ lỗi cho cuộc đời như thế?
Mẹ kiếp!
Mày muốn tao phải sống thế nào đây hả? Sao không buông tha cho tao đi, cái thứ chó má gì khiến mày cứ phải gặm nhắm cơn đau của tao cả trong giấc ngủ?
Để cho tao yên ổn một giây phút thì mày chết à?
Nó lếch thân người đã chẳng ra người của mình xuống giường, lao vào toilet, vốc những vạt nước lạnh vào 2 lòng bàn tay, tạt lên gương mặt bê bết
Mày muốn tao ngã gục? Đừng hòng!
Kéo thân xác đã ướt đẫm phần vạt áo phía trên về phòng.
Muốn chơi nhau. Được thôi, tao sẽ chơi với mày!
Những đốt tay siết lại thành những gò nổi trắng bệt thô lỗ đóng sầm tất cả cửa sổ, chặn đứng mọi âm thanh của cuộc sống ngoài kia chạm đến những ngõ ngách mục nứt trong cái thân xác đã chết đi một nửa. Nó bao bọc mình bằng một thứ giai điệu nhanh, gọn, mạnh. Âm nhạc đập mạnh vào không khí, đau nhứt cả màn tai. Nó dốc ngược chai Volka xanh biển, rót cho mình những giọt cào đốt ruột cuối cùng.
Vui không?
nuốt nhanh. Một ngọn lửa bừng cháy, thiêu rụi mớ rác rưởi trong não, trong tim. Mọi giác quan tê liệt. Cơn đau tê liệt.
Mẹ nó! Nó gặm nỗi đau mình thật sâu, thật lâu. Nó trở thành một thứ sức mạnh khốn nạn để cuộc đời ngoài kia phải nhìn nó trong một ánh mắt dè chừng và khiếp sợ. Nhưng rồi, nhiều lúc, nó há mồm nuốt chửng lấy nó vào cái vực sâu thăm thẳm, tận cùng của bóng tối. Lạnh tanh và xám xịt.
Nó nhảy những bước chân xiu vẹo, vô nghĩa, lắc lư khung người trong âm thanh ồn ào chát chúa, buông thả mái tóc rối xù tự do trong không khí, ngửa cổ tu ừng ực những dòng đắng chát, buông thả cơn đau tự do trôi, cố nặn ra cho mình một suy nghĩ tròn trịa vừa vặn, nhưng thứ duy nhất đọng lại trong nó là cơn say sưa chếch choáng đang chập chờ bên cạnh.

Gái ngoan, nát rượu thì chẳng khác gì một con hư hỏng, hả?
Vớ vẩn!
Tao sẽ làm cái thứ tao muốn. Bất cứ thứ điên rồ nào trên đời, miễn giải thoát được khỏi thứ giá trị chuẩn mực xuẩn ngốc của thiên hạ.
Tao sẽ không phế phần đời còn lại của mình chìm trong cái vòng xoay ngớ ngẩn mà cuộc đời mặc định cho tao như thế. Mày muốn gì hả?
Một con đàn bà khốn nạn bị tình yêu ruồng rầy, rỗng túi và chết dí trong cái xó mục nát của xã hội? Đừng hòng!
Tao phỉ nhổ.
Tao kinh bỉ.
Đừng chạm vào tao bằng cái bàn tay nhốm nháp bẩn thiểu đó. Mày chẳng thể nhồi nhét vào đầu tao thêm nữa những cảm giác đớn đau đâu!

“Đừng như vậy!”

Một âm thanh quen thuộc ong lên từ đâu đó trong căn phòng. Cái giọng the thé, ngọt, nhẹ, ấm, chậm rãi gõ vài đầu nó một cú đau điếng:
“Chẳng có thứ hạnh phúc nào trên đời muốn ôm lấy cái bộ dạng này của mày! Thật tệ hại.”
Choảng.
Tấm gương nứt toan, rơi loảng xoảng, trộn với thứ chất lỏng hăn hắt tràn tứ tung trên nền nhà.
Kỳ lạ thay, nó vẫn thấy một nụ cười ngạo nghễ kinh bỉ từ một khuôn mặt chẳng thể quen hơn được nữa, trong hàng ngàn mảnh vỡ. Giọng nói giễu cợt lại vang:

“Tay mày đang chạm trên chốt cửa bước vào địa ngục đấy D! Có ngon thì đi đi, nhưng nên nhớ, chuyến đi này chẳng có vé khứ hồi cho m đâu!”

-   Mày thì biết thế quái gì? Mày thì biết thế quái nào về cái cảm giác khốn nạn trong tao?
Hàng ngàn gương mặt tụ tại một điểm, đanh lại, lạnh giọng:

“Tao biết đấy, mày chỉ là một con nhỏ vô dụng cố chứng tỏ sự trưởng thành với cuộc đời. Để rồi khi cuộc đời không thể ung dung nhìn mày vênh váo, đưa chân ra ngáng đường, thì mày ngã chổng mông ăn vạ kiểu bán sống bán chết thế này!”

-   Câm mồm! Láo toét!

Nó ôm chầm lấy tai, lắc đầu ngoay ngoáy cố xua đi cái chất giọng như kim châm vào đầu kia. Từng lời nói làm da đầu nó giần giật, đau rát.

“Không muốn nghe?”
“Tao vẫn cứ nói đấy? Không muốn nghe thì giết tao đi!”

Nó chồm người tóm lấy gương mặt nhúm nhó trên sàn nhà
1 vết cứa. 2 vết cứa. Cảm giác đau rát chạy lan tràn từ đầu ngón tay theo những dây thần kinh xộc thẳng lên não. Thứ màu đỏ dưới tay làm đầu óc nó choáng váng ngã vật ra xa

“Mày chẳng muốn chết. Mày cũng sợ đau. Vậy thì đừng mở mồm to tiếng rằng mình đã rất đau. Cái nỗi đau đó chẳng ra gì và chẳng đáng để mày gào thét như một con dở người thế!”

Nó ôm đầu, khóc tức tửi. Như kiểu bị ai đó nhìn thấu chính mình, hổ thẹn và hèn nhát.
Chợt, nó nghe thân mình ấm hẳn. Một vòng ôm nhẹ nhàng bao bọc lấy nó trong một chất giọng ngèn nghẹn thân thuộc mà nó nghe cả ngàn lần trong cuộc đời

“Chúng ta là một ,
Dù cả thế giới ngoài kia có ruồng rẩy nhưng chúng ta sẽ luôn bên nhau, không bỏ rơi nhau.
Đừng khóc.”

Chân nó bất giác trở nên vô lực, ngã sụp trên nền nhà, tay siết chặt vạt áo âm ẩm trước ngực mà gào lên khóc tức tửi, mọi ngột ngạt và buồn tủi trút trọn trong những giọt nước mắt nóng rực ngăn cơ thể đang cào xé trong sự dằn vặt và tranh đấu. Rồi, nó cứ nằm như thế, chôn vùi sự khốn khổ của chính mình trong một vòng ôm ấm áp vô hình giữa căn phòng phủ trọn một sắc đen lạnh thấu đến từng đốt xương.
Chiếc đồng hồ trầy xước sau những cú ném nặng nhọc nhảy từng con số sang 5 cứng nhắc. Ngoài kia, giọt nắng khẽ trở mình, xuyên cái sức mạnh kỳ dịu của nó thủng qua lớp rèm đen u tối của cuộc đời, bắt đầu vươn tay chạm đến những góc khuất lạnh lẽo trên khắp thế gian. Phần hư hại vội vàng rụt mình vào trong tấm kén dày, chắc của nó, bỏ lại mớ bòng bong rối và lộn xộn mà nó tạo như thể luôn có một kẻ nào đó sinh ra với nghĩa vụ dọn dẹp rắc rối sẽ thu xếp tất cho nó.
Ừ thì. Một phần nào đó trong con người kia, luôn lạnh lùng và tỉnh táo đưa đôi tay mạnh mẽ vực dậy phần hư hại sa ngã. Và sẽ luôn như thế!

Con người có thể làm bất cứ điều gì họ muốn. Và, điều đó sẽ dẫn dắt họ đến ngưỡng cửa của sự phồn vinh hoặc đầm lầy nhuốm nháp không cách nào thoát ra. Tất cả tùy thuộc sự đấu tranh kiên trì của phần lý trí và hư hại trong chính bản thân mỗi người!

SG, một đêm không ngủ
 Bình Yên

You Might Also Like

0 nhận xét