Đa Góc - Đơn Sắc

Có Đôi Khi ...

By 12:11:00


Sải những những bước chân dài ngắn không đều trên con đường đổ đầy bởi thứ ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn trên phố, miệng lẩm nhẩm 1 giai điệu nào đó đã quên tên, tôi hít hà. Chà, trời đêm thích thật. Gió thoang thoảng đùa nghịch, lướt qua mơn man những sợi tóc mai hai bên thái dương, rồi đột ngột thổi tung, cuốn mái tóc rối ôm kín gương mặt tròn bầu bĩnh. Khẽ khàng đưa tay lòa xòa vuốt ngược chúng ra sau lưng, tôi kéo nhẹ chiếc nón kết đen che qua trán.


Sài Gòn, lại buông mình vào đêm. Lại gỡ bớt những gồng gánh ồn ào, hỗn độn, chuẩn bị khoác một tấm áo bình minh, rồi lại tiếp tục gò lưng mang theo bao nhiêu là hối hả của những kiếp người mưu sinh.
Tôi bắt đầu lang thang về đêm như một kẻ vô phương hướng chẳng biết từ lúc nào.
Phải chăng là khi tôi ngạt thở cái cuộc sống quá đỗi ồn ào của Sài Gòn sáng nắng chiều mưa?
Là khi tôi hờ hững buông mình xuống chiếc giường lạnh tanh sau một ngày rệu rã ngoài đường? Nỗi cô đơn không tên lao ra từ đâu đó vỗ chụp lấy tôi giữa không gian tối tăm.
Là khi, tôi, mồ hôi nhễ nhại, căng quai hàm cắn răng, siết từng cơn đói lã người để vật mình trên từng vòng quay xe đạp giữa những con phố toàn xe đắt tiền. Đường về ôi sao xa quá?
Hay, là khi, tôi lỡ chân bước hụt trên nấc thang mà người ta vẫn gọi là tình yêu.
Để rồi, cú rơi ấy, khiến con người tôi đầy những vết thương chẳng thể liền sẹo!
Để rồi, nơi vực sâu đó, có một phần khác trong tôi đã mắc kẹt lại, chẳng tìm được lối ra.

Đêm nay tôi lại lang thang, để làm lòng mình dịu đi bằng những cảm xúc vay mượn từ màn đêm. Nhìn cái bóng đổ dài dưới chân, tôi vẫy vẫy tay. Cái bóng khẽ nhích xẹt xẹt những đường hằn trên mặt đường như thể muốn cho tôi biết, tôi không một mình.
Mắt tôi cụp xuống. Nhưng ráo hoảnh. 1 dấu hiệu của sự trưởng thành chăng? Không một vệt nước yếu ớt nào có thể rơi ra từ đôi mắt rỗng mênh mông như vô hồn nhưng chất chứa cả một vùng trời riêng bất khả xâm phạm.
Lặng lẽ tựa người vào thanh chắn rào, tôi khẽ ngước đôi mắt lờ mờ những cảm xúc kỳ lạ về vùng trời tối tăm, chỉ lốm đốm những đốm nhỏ sáng của những tòa nhà cao tầng. Miệng lẩm nhẩm những ca từ thoáng qua trong đầu, chẳng mảy may suy nghĩ, nhưng giai điệu cất lên, có lẽ thuộc một bản nhạc buồn:


You see her when you close your eyes
Maybe one day you'll understand why

Everything you touch surely dies



Well you see her when you fall asleep

But never to touch and never to keep

Cause you loved her too much

And you dived too deep



Only hate the road when you missing home.

Only know you love her, when you let her go.

And you let her go


Tôi thả tay, cho gió lùa qua từng kẽ bàn tay, 1 cảm giác lành lạnh chạy dọc khắp cơ thể. Ngón tay khẽ nhúc nhích, như thể thả lỏng cho gió cuốn một cái gì đó trôi tuột về nơi xa.

Năm tháng đi qua, chỉ nỗi buồn là ở lại.

Môi bất giác mím lại, rồi cong lên một điệu cười khó hiểu.
Hình như càng thêm một ít tuổi, con người ta càng có xu hướng thích im lặng, lắng nhiều hơn là cứ luyên thuyên kể lễ mãi về những nỗi buồn. Ừ, có lẽ than vãn mãi rồi cũng chán! Trong cái guồng quay cuộc sống đến chóng mặt này, người ta vốn dĩ đã quá mệt mỏi với những rắc rối của chính mình, thì hơi sức đâu còn mang vác thêm muộn phiền của kẻ khác?

Mũi giày khẽ giậm giậm xuống mặt đường, tôi cho tay vào túi áo khoác rồi thong thả lắng nghe bảng giao hưởng thành phố về đêm. Thỉnh thoảng bỏ trốn thế này cũng hay, tự mình nhìn mình, tự mình chiêm nghiệm và suy ngẫm.

Chiều nay, Sài Gòn đã đẫm mình trong một cơn mưa rả rích. Cơn mưa chẳng bất chợt như lòng người, bởi nó được báo hiệu trước từ những ngày mây đen xám xịt. Có lẽ do vậy, nên chỉ mình tôi lao đi với một tấm áo đen mỏng dính trên người, hứng trọn cơn mưa. Người ta nhìn tôi như thể một kẻ kỳ dị giữa lòng thành phố, kỳ cục và ướt sũng. Chỉ có tôi, cảm thấy sự dễ chịu phũ lên trong tim mình, bởi cơn mưa cuốn trôi lớp bụi phũ quanh tôi, làm lòng tôi nhẹ nhõm. Cái lạnh thật sự, không phải từ mưa, mà từ trong lòng người!
Đã đủ cho một ngày mỏi mệt. Tôi kéo chiếc mũ qua tầm mắt, chỉnh lại áo khoác che đi hơi lạnh đang tỏa ra từ chính mình, sải chân dưới ngọn đèn vàng vọt.
Đã đến lúc phải quay về.
Tôi cần một giấc ngủ bình thường, không mộng mị, không suy nghĩ.
Ngày mai, sẽ lại là một ngày dài. 
SG,một đêm nào đấy :)
Bình Yên


You Might Also Like

0 nhận xét