Đa Góc - Đơn Sắc

Rose is red, Leaf is green, Chocolate is sweet, and i’m alone

By 12:30:00


Valentine day..
Rose is red, Leaf is green, Chocolate is sweet, and i’m alone.
Này, nghĩ gì mà mặt ngơ ra vậy con kia!
Cái đập vai của con bạn làm cô giật cả mình, buông đôi mắt từ khoảng không xa xăm phía trước về hiện tại
 Mày thấy cái này dễ thương hok? Hay cái kia? Cả cái kia nữa?
Cô cười toe chìa cái răng khểnh ra trêu:
Xì t đâu phải bồ m đâu, sao t biết nó thích cái nào chứ!!
Ây da, haizz sao t lại đi hỏi đứa chưa có bồ như m được nhỉ? Cô gái lắc lắc đầu, làm ra vẻ vô cùng ảo não
Kệ chụy nhóe, chụy ế là tại vì chụy thích thế! Cô chống nạnh, ra vẻ tức tối lắm
Xì. Ế nói đại đi ba ơi, còn bày đặt này nọ đồ..
Thà ế chớ hok yêu thằng buê đuê như bồ cưng
 Tán chết nha con! Cấm chê chồng chụy à!!
Thế là cả shop vang ầm tiếng chí chóe cãi nhau của hai đứa. Lúc nào cũng thế, ồn ào, náo nhiệt, chẳng bao giờ những đứa bạn của cô để cuộc sống cô vắng tiếng cười cả.
Ừ nếu không có tụi nó, đã chẳng có cô của bây giờ. Một năm rồi nhỉ. Nhanh thật..
2 đứa bước ra khỏi shop với một cặp đồng hồ điện tử. Kiểu dáng đơn giản,  mặt đồng hồ bằng kim loại được đính đá vô cùng tinh xảo, dây đeo da màu trắng.
Ừ, “đơn giản là tột đỉnh của sự tinh tế” những thứ càng đơn giản, lại càng đẹp đẽ, càng bền chặt.
Cô nhếch môi cười. Sao giờ cô mới nhận ra điều đó nhỉ?
Nhìn cô bạn bên cạnh cứ tí tửng cười, suốt dọc đường về cứ xăm soi cái hộp quà xanh dương điểm dây ruy băng vàng, miệng thì không ngừng tíu tít mãi về bạn trai mình, về kế hoạch valentine, khiến cho cô cũng vui lây. Cô cười theo vui vẻ. Tình yêu.. Tụi nó yêu nhau được 4 năm rồi đấy, thỉnh thoảng lại cãi vã, cũng mấy lần suýt chia tay, nhưng đến giờ vẫn bên nhau đấy!
Trà sữa đi, t mời.
Đợi t lấy sổ ra: “ ngày 13.02.2015 con H nợ t 1 ly trà sữa..” Cô cười hiếp mắt, nụ cười đến tận mang tai.
 …Còn giờ thì t bận ùi..
Con điên. M rãnh quá ha!! Bữa nay hok uống là nhịn luôn nha con
 Nói chứ t bận thiệt. Cô lắc lắc đầu, ra chiều khó xử lắm
H kẹp cổ, ép cung:
Ậy khai mau! Hẹn hò với thằng nào?
Chuyện người ta mà lị, chụy mày đi hẹn hò với trai đẹp đấy
Ờ ờ, cô bạn giơ 2 tay lên tỏ vẻ như nghi ngờ, rồi cười phá lên
Chừng nào bây cóa bồ, t mở tiệc ăn mừng 2 tay 2 chân luôn!!
Haha
Bỏ lại tiếng cười ở đằng sau,2 đứa đi lấy xe, đường ai nấy đi.
Cô lặng lẽ đạp xe về nhà. Khẽ thở dài. Nụ cười này, gượng gạo quá rồi. Cô muốn được một mình. Chỉ hôm nay, cô cho phép mình, được yếu đuối, dù chỉ là một chút.
Con đường thường ngày, sao bỗng dưng sao xa xôi quá. Chợt cô co người, một cơn gió đầu xuân thổi qua, cuốn tung mái  tóc rối đen huyền. Cái lạnh nhè nhẹ này, không tê tái rét buốt như mùa đông, nhưng cũng đủ để làm con người ta phải giấu mình đi trong lớp áo dày.
Hờ hững đưa tay vuốt nhẹ sơi tóc che trên mặt, môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười buồn. Tóc cô mau dài thật, chắc đã qua nửa lưng.
1 năm qua đi.
Ừ thì, tóc cắt đi rồi, vẫn sẽ dài ra.
Nỗi buồn, cũng theo đó, mà miên man mãi.
Trong phút chốc, cô buông lơi mọi suy nghĩ, để mặc đôi chân đưa trái tim cô đi, đi mãi, cuốn theo một nhịp điệu của ngày xưa..
Cuối con đường này, là một ngôi nhà màu xám phủ đầy hoa giấy trắng.
2 bên đường, bày đầy hoa hồng. Những cánh hồng đỏ thắm lung linh phản chiếu trong từng sợi nắng vàng nhạt tạo nên một không gian đẹp đẽ, rực rỡ.
Ừ đẹp thật. Nhưng chúng, chưa bao giờ dành cho cô.
Cô nhắm mắt, khẽ hít hà cái mùi hương ngòn ngọt vị sô cô la thoang thoảng trong không khí.
Dễ chịu quá. Cô đưa điện thoại lên, khẽ tách tách một vài bức, rồi ngắm nghía qua đôi mắt nâu trầm tĩnh.
“Em không phải người con gái sống theo kiểu trao trái tim và tặng hoa hồng..”
Đôi mắt cô chùng xuống, lời nói dối từ một trái tim chân thật làm vỡ nát 2 trái tim chân thật.
Cô ngẩng đầu, lắc lắc cho mái tóc bay theo gió. Và, để giọt buồn lại một lần nữa trôi xuống nơi xó xỉnh khuất sâu trong tim.
Đừng khóc.
Điện thoại cô rung lên, 1 sms đến
Bỗng dưng, trong một thoáng chốc, cái hy vọng cũ kỹ từ lâu đột ngột nhen nhóm lên trong tim cô, là anh?
Đôi tay run run, cô vuốt màn hình, nhìn lướt qua số điện thoại. Ừ thì, không lạ nhưng cũng chẳng quen.
Có gì đâu mà hụt hẫng?! Cô quen rồi. Đau quen rồi. Đợi mệt mỏi rồi. Mà chờ đợi cái gì đây?
Cô nhét lại điện thoại vào ba lô, tắt ngóm.
“Em đừng khóc. Bất kỳ lúc nào, em cần, anh cũng luôn ở bên cạnh em, cầu nguyện cho em hạnh phúc”
Nhưng nếu đã không thể ở bên nhau, thì mọi lời hứa cho nhau đã không còn ý nghĩa. Tìm nhau để làm gì?! Tốt nhất, đừng bao giờ gặp lại. Dù chỉ là một cái chạm mắt.
Tình yêu, bắt đầu từ sự chung nhịp đập của 2 trái tim, và dừng lại, khi một trong 2, nhích theo một nhịp điệu khác.
Ngày hôm ấy, chẳng có mưa, nhưng mặt cô lại ướt. Phũ trên đôi mắt là một mảng tối lạnh lùng khi cô quay lưng đi.
Bỏ lại phía sau lưng, là bóng dáng một người con trai. Anh vẫn đứng đó, nhìn theo cô, bất lực.
Gặp được một người mình yêu thương hơn tất cả mọi thứ trên đời, là hạnh phúc, hay là thương đau?
Để rồi, hiểu được cái gọi là vì người mà quên mình. Cô chưa từng tin vào cái điều nhảm nhí đó. Cho đến khi gặp anh.
Cô bước từng bước, không nhanh, không chậm, ra khỏi cuộc đời anh, nhẹ nhàng như cách cô đến. Mắt cô mờ đi vì nước mắt, môi cắn chặt để không bật ra tiếng nấc. Em đã không thể cho anh hạnh phúc đó, thì lấy tư cách gì để giữ anh lại?
Đừng quay đầu lại.  Sau lưng cô, một bàn tay khác đang nắm chặt bàn tay người cô yêu. Thế nên. Đừng quay đầu lại.
Cái giá của sự trưởng thành, chính là đánh mất đi sự can đảm. Khi là trẻ con, chẳng mảy may bận tâm đến mình phải trả giá như thế nào, cứ làm thôi, cứ yêu thôi, cứ lao vào theo tiếng gọi của con tim thôi. Điều mà một người lớn, không làm được. Cuộc sống này, quá nhiều thứ khó khăn, và chúng ta dần chấp nhận sự thật là: thế giới tồn tại, không chỉ có tình yêu. Khi đi đến một chặng đường đủ dài, đủ bầm dập vì những lần vấp ngã, chúng ta tự khắc giữ cho mình những e ngại, những lo sợ… và học được cách buông tay.
45s đèn đỏ, cô dừng lại cùng với dòng suy nghĩ miên man vẩn vơ.
Chợt phía sau lưng cô vang lên một tiếng cười trầm ấm.
Thịch.
Cô bất động.
Don’t turn back.
Vẫn luôn là sau lưng cô, những nỗi đau đột ngột ập đến, nuốt lấy cô.
Đèn chuyển sang xanh, dòng người đua nhau lao về phía trước. Chỉ cô bất động. Tim cô nảy lên những nhịp đau đớn nhất. Tay run run kéo chiếc nón kết xuống che nửa mặt.
Bóng dáng ấy lướt qua cô, không nhanh không chậm, đủ để cô nhận ra, là anh.. Là anh, là anh.
Sài gòn, to lắm, nhưng cũng bé lắm.
Giống như một chiếc đồng hồ đột ngột đứng lại, thế giới của cô rơi tự do vào một khoảng không gian xáo rỗng, lộn xộn bởi những mảng ký ức méo mó đứt gãy.
Những hình ảnh chấp vá nhau đổ xô ập về, như một cơn mưa đá ập xuống giữa lòng thành phố. Một cơn gió nữa lại lướt nhanh qua, thổi bay cánh hoa hồng đỏ trên tay người con gái không lạ không quen, quyện theo mùi kẹo ngọt phả đầy không khí.. Cô ngước mắt nhìn theo cánh hoa lơ lửng trong không trung. Cánh hoa đơn độc đắm mình lượn lờ trong từng sợi nắng, rồi nhích từng chút bay lên cao, cao hơn, cao hơn.
Đèn lại chuyển sang đỏ. Tiếng còi xe phía sau lưng cô inh ỏi, thúc giục.
Cô vẫn đứng đó, bất động.. Dõi theo một bóng dáng, từng chút mờ nhạt trong biển người mênh mông.
Hôm nay, trời cũng không có mưa, nhưng mặt cô, một lần nữa lại đẫm nước.
Từng giọt mặn đắng lăn dài, xô đẩy nhau chảy thành một dòng cảm xúc mạnh mẽ cuộn trào, như một cơn bão quét qua nơi vùng đất hoang tàn trong đáy tim cô.

Có một phần mộ ở trong tim, nơi không có người chết. Chỉ có những cảm xúc đã chết, được chôn sâu cùng những hồi ức, và.. một bóng hình.



Rose is red, Leaf is green, Chocolate is sweet, and  i’m alone..
SG, 14.02.2015
Bình Yên

You Might Also Like

0 nhận xét