“1 túp lều tranh, 2 trái tim vàng” Khi tôi hỏi đùa vài người quen biết về cái ý
niệm đó, thì đa phần mọi người đều nhìn tôi,cười bảo:
_
Thực
tế đi chị 2, em đọc tiểu thuyết nhiều quá đó, chứ thời nay cơm áo gạo tiền, ai
mà còn tin vào cái chân lý lều tranh tim vàng đó. ( Tiền bối )
_
Bớt
xem phim hàn lại đi ha! Anh mày mà không có tiền thì đách cưới vợ đâu. Tao chẳng
muốn nửa đời còn lại bị vợ càu nhàu tiền nong, mệt lắm. :D (Anh trai)
_
Chị
hả? Ừ thì phụ nữ tụi mình ai không mong có một gia đình êm ấm hả em? Nhưng yêu
nhau thì dễ, sống với nhau lâu dài mới khó.. Cũng chẳng cần giàu sang phú quý
làm gì, nhiều tiền chỉ tổ lũ đàn ông sinh tật thôi em. Nhưng mà, không có tiền
thì cũng chẳng có hạnh phúc đâu, nhiều nhà suốt ngày cãi vã rồi chia tay, cũng
vì tiền hết đó.. (1 người chị)
_
Ờ,
tiền đó, nói không mang lại hạnh phúc là nói dóc thôi ba! Cái đó chỉ để an ủi
người nghèo thôi, mày bớt mơ mộng đi con ạ. ( đứa bạn thân)
_
Chắc
cũng có, mà chắc cũng ít thôi. Thiệt chứ nếu mà ở lều tranh, chắc bán quách đi
2 trái tim vàng. Haha (1 người bạn khác)
Ừ thì, mỗi người có một
suy nghĩ riêng, định hướng riêng về tương lai của mình. Mà chung quy thì, cũng
bởi tại cuộc sống đưa đẩy. Những lý thuyết tình yêu mơ mộng ngày càng bị lung
lay trước sức mạnh bão tố của thực tế. Có thể lãng mạn khi bạn còn là một đứa học
trò vô phiền vô ưu. Có thể lãng mạn và vun đắp những mơ mộng tương lai cho cái
gọi là tình yêu đôi lứa ngày còn ngồi trên giảng đường đại học. Cái kiểu mà một
thằng con trai cả tháng ăn mì tôm, vẫn sẵn sàng dóc túi để mua quà cho bạn gái.
Cái kiểu mà mấy đứa con gái cùng chung nhau một cái áo sơ mi, cùng chung một
đôi giầy mới, để đi hẹn hò :D rất hồn nhiên, rất dễ thương. Nhưng tình yêu dễ
thương lãng mạn ấy, một khi bị đẩy vào vòng xoáy cuộc sống, đối mặt với thực tế
lắm khó khăn, thì mấy ai đủ tin yêu để đưa nhau đến cuối cuộc đời?
Tôi cũng yêu đương, rồi cũng tan vỡ trong trăm
ngàn lý do, rồi cũng nghĩ như thế, liệu rằng tình yêu là có thật như tiểu thuyết? Liệu
có không chỉ cần yêu thương, chỉ cần tin tưởng, và cùng nhau vượt khó, liệu có
thể chở che 2 trái tim 2 tâm hồn trong một căn nhà nhỏ nghèo khó?
Câu trả lời là có đấy!
“Chị và anh ấy đến với nhau đều do số phận đưa đẩy cả. Và
chị thật sự biết ơn ông trời vì điều đó.”
Tôi, đã chẳng nào thể quên được vẻ mặt hạnh
phúc đó của chị, khi chia sẻ với tôi, về tình yêu của đời mình..
Chị.. là con gái lớn của một gia đình truyền
thống xưa có tiếng trong xóm. Xinh đẹp, nết na, gia đình gia giáo có học thức.
Chẳng có gì lạ khi chị được nhiều người con trai cùng xóm có, xóm khác có, đánh
tiếng mai mối, xin kết thông gia. Ừ thì gia giáo nề nếp đó, nên con gái trong
nhà chị chẳng ai có tự do nhiều để yêu đương hẹn hò. Thế nên con gái có thì, chị
vội vàng rung động trước một chàng giáo gõ đầu trẻ cùng xóm. Tình yêu đầu đời
người con gái cứ thế nảy nở theo thời gian, những cánh thư mực tím qua 2 mùa
mưa nắng dần dà dày lên theo tình cảm của họ. Rồi, cái ngày tưởng chừng hạnh
phúc nhất đời chị cũng đến. Ngày nắng tháng giêng, thoảng đưa hương lúa chín đến
mùa gặt, nhà trai súng sính áo dài khăn đống, trai gái nối áo nhau, mang rượu
bánh cau trầu đầy đủ lễ nghi ,sang đánh tiếng dạm hỏi.
Cuộc hôn nhân mà theo ông bà người lớn hai bên
vẫn gọi là ngôn đăng hộ đối, được sự chúc phúc kèm theo ánh mắt ngưỡng mộ của
nhiều người cũng được định
ngày. Nhiều đêm, chị
chẳng ngủ được, lòng cứ nôn nao cái cảm giác của người con gái sắp về nhà chồng. Nhìn chiếc áo
dài đỏ phẳng phiu trên bên cánh tủ, mà lòng chị dâng lên vô vàng cảm xúc. Mấy đêm trước ngày cưới, mẹ chị dù túi bụi bận bịu
chạy ngược chạy xuôi, vẫn không quên vào buồng
con gái, xoa nhẹ lên mái đầu con, nhẹ đặt chiếc lược thưa lên mái tóc suông mềm,
thủ thỉ dặn dò:
“Con gái sinh ra, đã là con nhà người ta..”
Mắt bà đỏ lên, rươm rướm, vội lấy tay lau đi, bà tiếp lời:
“Mai mốt con về nhà chồng rồi, cái gì cũng phải tự lo lấy, cố sống hiếu thuận với
nhà chồng, hòa thuận với chồng nghe con. Nhớ câu 1 nhịn 9 lành.”
Bà ôm con gái vào lòng để cố che đi nỗi niềm xúc động. Dù
biết con gái lớn phải đi lấy chồng, nhưng đứa con mình rứt ruột đẻ ra, giờ phải
gã cho nhà người ta, lòng bà nhói lên một cảm giác đau đớn.
Đêm đó, chị mất ngủ, nhiều nỗi niềm lo lắng cứ ngổn ngang
trong lòng, chẳng biết mình về làm dâu người ta, có làm tròn bổn phận, sợ bị
chê trách, rồi lại mất thể diện gia đình.
Nhưng, chữ ngờ thì dễ viết nhưng chẳng ai đoán hết được.
Hạnh phúc, thật sự không dễ dàng.
Trước ngày cưới một hôm, thì tai ương ập xuống
đầu chị. Cả nhà họ Nguyễn từ trên xuống dưới đang tất bật chuẩn bị đám cưới, bị
cái tin từ bên nhà trai đánh sang làm cho chết điếng. Nhà trai từ hôn.
Chị không còn trinh tiết?
Một gã con trai chung xóm thầm yêu chị, không
được đáp lại, nghe tin chị sắp đám cưới, liền giở trò bẩn thỉu sang nhà trai
phao tin đã cướp đi sự trong trắng của chị. Và người yêu chị, anh nhà giáo trẻ
tuổi, trong cơn tức giận cuồng trí đã tin vào điều đó. Vì sĩ diện gia đình,
không chấp nhận đứa con dâu không trinh bạch, nên anh nghe lời cha, hủy hôn.
Bò heo đã giết, rạp đã dựng, rượu thịt đã xong
xuôi, thiệp đã gửi từ lâu, tất tần tật mọi thứ cho đám cưới đã chuẩn bị hết.
Nay chỉ một câu hủy là hủy? Chỉ một câu nói của một gã trai không chứng cớ mà
dường như phá hỏng tất cả, phá hỏng cả cuộc đời con gái của chị.
Bà nội chị đã lớn tuổi, nghe tin, chứng lên
máu bộc phát, bà ngất ngay tại chỗ. Ba chị, những tưởng sẽ vô cùng tức giận,
nhưng ông lại là người điềm tĩnh nhất, mặt ông sầm lại:
“Tao chỉ hỏi mày một câu, có hay không?”
Giờ phút này, nước mắt chị giàn giụa trên
gương mặt trắng hồng, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Nhà họ Nguyễn có tự trọng riêng, có sĩ diện cao ngất trời,
cái tát tai này quá rát, quá ê mặt làm ông không chấp nhận được. Ông lên tiếng
bảo vệ con gái mình, rằng nhà họ Lý quá ngu dốt không phân biệt được thị phi trắng
đen, chính thức hủy hôn, cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý.
Vậy là hủy. Đám cưới hủy, quan hệ hai nhà cũng theo đó mà
tan thành mây khói. Chuyện vui nhất đời người con gái, bây giờ lại hóa thành cái
gai đâm sâu vào tim chị, vào thể diện gia đình chị, dòng họ nhà chị. Bà nội vì
đau buồn mà hóa bệnh, suốt ngày phải nằm trên giường. Mẹ chị, cũng chẳng dám đi
đâu, sáng ra chợ lại phải cúi đầu bước nhanh, để tránh nghe những tiếng xì xầm
bàn tán. Bà nghẹn ngào, xót thương con gái, mấy lần không kìm được tức giận, lớn
tiếng giải thích rõ ràng. Nhưng, đời, chẳng ai tin, mà càng làm cho họ nhỏ to
nhiều hơn. Còn ba chị, thì khỏi nói. Ông suốt ngày ngồi trước hiên nhà, trên
bàn đặt chai rượu đế trắng, cứ thế mà uống đến say. Ngày này qua tháng nọ. Cả
gia đình chị suy sụp, nhục nhã, ê chề.
Chị nhốt mình trong buồng, u sầu, ủ dột. Cảm
giác tủi nhục làm chị nhiều lần nghĩ đến cái chết. Cứ nhắm mắt lại, là chị lại
nhớ đến nét mặt sầm xuống của cha lúc bị từ hôn, ánh mắt đau đớn của mẹ, rồi cả
những lời ra tiếng vào..
Sống để làm gì nữa, khi đã quá nhục nhã như thế này?
Chị len lén mẹ, ra chợ, mua 2 chai thuốc trừ sâu, định bụng
về nhà tối sẽ uống. Nhưng đi về được nửa đường, chị gặp gã ta, cái gã đê hèn đã
phá hủy đời chị bằng một câu nói. Gã
ta hả hê nhìn chị:
_
Còn
dám chường mặt ra đường? Để coi từ nay về sau ai dám lấy cô?
Bốp!
Chị nghiến răng vung tay. Cái tát cho chính chị, cái tát
cho gia đình chị. 1 cái tát liệu có đủ cho tất cả?
Tất cả uất hận trong người chị bỗng chốc bộc phát cùng cực.
Phải rồi, giết anh ta, xong rồi tự vẫn. Trong cơn cuồng trí, đầu chị lóe lên ý
nghĩ đó. Liền rút chai thuốc trừ sâu ra định đập vào đầu gã.
Bỗng một bàn tay từ phía sau lao ra, chụp lấy chai thuốc
trong tay chị, ném ra xa.
Gã đàn ông kia cũng chợt hoàn hồn, mắng chưởi vài câu thô
tục, rồi bỏ chạy mất.
Sau vài giây trấn tỉnh, theo phản xạ, chị lùi về sau vài
bước, nhìn người con trai đối diện:
_
Sao
anh..?
_
Tui đi theo em..
Chị trố mắt nhìn, đôi mắt sưng húp lên không
chút sức sống của chị bỗng chốc mở thật to nhìn anh:
_
Theo
tui?
Chàng trai gãi gãi đầu, mắt hướng sang chỗ
khác, không dám nhìn thẳng chị, ấp úng:
_
Ờ,
nghe em bị.. nên tui lo cho em, không dám qua nhà em, nên tui đứng bên ngoài,..
hơn 1 tháng mới thấy em ra khỏi nhà.. Tui lo, tui đi theo..
Chị lại lần nữa trố mắt ngạc nhiên:
_
Chi
vậy?
Chợt, anh quay phắt qua, nắm lấy bàn tay chị.
Chị vội vàng rụt nhanh tay về, định bỏ chạy, thì anh đã kịp níu lấy cánh tay gầy
gộc của chị:
_
Lấy
tui nha, tui thương Tiên lâu rồi, nhưng tại nghĩ mình không xứng với em, nên
không dám nói..
Hai hàng nước mắt chị rơi xuống, chị ngồi xụp
xuống đất. Mọi thứ như vỡ òa trong chị. Chẳng hiểu là thứ cảm xúc gì, chị cứ thế
khóc to làm cho người con trai đứng đối diện vô cùng lúng túng, hết vò đầu bức tay, đứng ngồi không
yên:
_
Tiên.. Tiên đừng khóc..
_
Đừng
có thương hại tui!
_
Đâu
có, tui thương em chứ đâu có thương hại!
Lời anh nói càng làm chị khóc nhiều hơn. Cuộc
đời con gái của chị, sao lại ra nông nỗi này? Chị cảm thấy ông trời quá bất công,
sao lại đặt chị vô tình thế này?
Chị bỏ chạy, cứ thế mà bỏ chạy.
Tối đó, tay cầm chai thuốc rầy, chị xoay xoay
rồi ngước mắt nhìn lên trần nhà.Tầm mắt vô tình dịch sang chiếc áo dài trên tủ.
Chị bước xuống giường, trồng cái áo vào người. Nước
mắt lại rơi xuống. Lẽ ra, chị đã là một chị dâu xinh đẹp ngoan hiền.. Sờ vào từng
đường nét chỉ may, chị nhớ đến lời anh ban sáng, anh muốn cưới chị, bất chấp lời
đàm tiếu. Anh, chắc là người duy nhất. Chị bước ra khỏi buồng, nhìn qua tấm rèm
cửa, mẹ chị đang vẫy vẫy cây quạt giấy, đuổi muỗi cho bà nội, giọng bà yếu ớt trầm buồn:
_
Con Tiên, sau này phải sống thế nào đây bây?
_
Ai
dám cưới nó?
_
Tao.... thương nó...
quá
Nước mắt chị rơi lã chả không ngừng, ý nghĩ tự
vẫn cũng theo đó mà biến mất. Chị chết rồi, nội chị phải làm sao? Ba mẹ chị, còn cả mấy đứa em nhỏ trong
nhà.. Lại nghĩ đến vẻ hả hê của gã đàn ông khốn nạn kia, chị càng thấy mình cần
phải sống. Nhưng chị không thể sống mãi trong nhà họ Nguyễn, lại càng không muốn
người nhà lo lắng hơn. Lúc này, anh chính là cái phao duy nhất của đời chị. Cuối
cùng, chị cũng đưa ra quyết định, chấp nhận anh.
Nhà anh tuy nghèo, nhưng được cái 2 anh em hiếu
học cần cù, cả hai đều thi đỗ đại học, anh trai anh đã
ra trường. Anh hai của anh vì muốn kiếm tiền trả nợ tiền học phí, đã sang Nhật
làm 3 năm, còn anh, chỉ vừa mới ra trường, còn tay trắng, nên yêu thầm chị nhiều
năm, mà chẳng dám ngỏ lời đeo đuổi. Đến khi hay tin, chị sắp lấy chồng, anh vội
vã từ Cần Thơ quay về, thì lại nghe chuyện chị bị từ hôn. Chẳng biết với anh đây là tin dữ hay tin tốt,
nhưng anh quyết tâm không để mất cơ hội một
lần nữa.
Một ngày mưa tháng 6, nhà họ Nguyễn giũ bỏ
không khí ảm đạm thê lương như tang tóc, để đón đàn trai sang nhà dạm hỏi chị
con gái lớn. Nhà trai nghèo, sính lễ chẳng bao nhiêu, nhưng mọi thứ rất chỉnh tề
tươm tất, quy phép lễ nghĩa rõ ràng. Mẹ chị khóc hết nước mắt, thương xót con
gái, nhưng chuyện đã lỡ thế này, bà đành chấp nhận. Nhà trai, không bề thế,
không khoa trương như nhà bên kia, nhưng họ rất quý trọng cô con dâu mới, cưới chị
về bằng cả tấm lòng. Với nhà họ Nguyễn
bây giờ, điều này thật sự đáng quý vô cùng, cha chị gật đầu, ngày cưới được định.
Dường như ông trời lại quyết tâm thử thách chị
thêm lần nữa. Gã trai kia, không ngờ lại có người hỏi
cưới chị, lại dã tâm phá hư thêm lần nữa. Gã ta đến nhà anh, giương chiêng múa
trống bù lu bù loa, rằng chị đã ăn nằm với hắn, rằng tấm thân chị đã nhơ nhuốc,
anh cuới chị về chỉ làm xấu mặt cả dòng cả họ.
Đáp lại hắn ta, là một cú đấm như trời giáng vào mặt, anh
túm cổ gã ta, ném ra trước sân nhà, hét thật to vào mặt gã, như muốn cho cả
làng đều nghe:
_
Mày còn mở miệng thêm một câu bôi nhọa vợ tao, tao đánh chết mày, cút đi thằng
khốn nạn!
Chẳng mấy chốc, tin này lần nữa đến tai chị, đến
tai gia đình chị. Hành động của anh, như một dòng nước ấm chảy vào lòng người
nhà họ Nguyễn, chị , trong lòng thầm
biết ơn anh rất nhiều.
Đám cưới, lần này thật sự diễn ra. Không linh đình, không
khoa trương, nhưng ấm cúng, đầy đủ lễ nghĩa. Chị, bỏ ngoài tai tất cả lời xì xầm
bàn tán: rằng anh nghèo, xấu trai, không xứng với chị, chị gã về nhà anh, chắc
chắn sẽ khổ.. Ngày mưa đó, chị vứt lại tất cả sau lưng, tình yêu đầu đời đau đớn,
tủi nhục của quá khứ, lặng lẽ xách vali về nhà chồng.
Đêm tân hôn, ngôi nhà mái lá xiu vẹo nhưng gọn gàng ngăn
nắp. Nhà nghèo, mẹ chồng chị phải nhường căn buồng duy nhất trong nhà cho con
trai con dâu, bà lặng lẽ ra nằm li văng bên hông nhà. Thấy vậy, mắt chị đỏ lên.
Không phải vì sợ khổ, chị biết anh nghèo, chị chấp nhận anh, lấy anh, chị đã lường
trước những năm tháng khó khăn sau này. Nhưng chị khóc, vì thấy thương anh nhiều
hơn. Anh khó khăn, nhưng giàu nghị lực, lại vì chị mà chuẩn bị quá tươm tất
sính lễ để cưới chị về, đàng hoàng như nhà người ta.
Đêm tân hôn, trên mảnh chiếu mới tinh thấm ướt một dòng
máu đỏ.
Chị, là con gái, hoàn toàn trinh trắng về nhà chồng.
Khoảng khắc đó, anh trào dâng niềm xúc động, giọt nước từ
mắt anh rớt xuống gò má chị, hòa cùng nước mắt chị, tan vào không khí hạnh
phúc. Anh càng yêu thương chị hơn nữa, biết ơn chị hơn nữa, vì đã chấp nhận
cùng anh vượt gian khó.
Thế rồi, đôi
vợ chồng trẻ nắm tay dắt díu nhau sang Cần Thơ, bắt đầu từ hai bàn tay trắng gầy
dựng sự nghiệp. Những ngày tháng khó khăn tưởng chừng cùng cực của sự nghèo khổ,
anh chị chật vật chen chúc trong căn nhà trọ chỉ gần 14m2. Những hôm nhà không
đủ gạo nấu cơm, hai vợ chồng nhường nhau bát cháo. Nhìn vợ ngày một gầy đi, anh
thật sự cảm thấy bản thân vô cùng thất bại, vô dụng. Nhưng chị vẫn ở đó, động
viên anh, an ủi anh.. Dù vất vả thế nào, đôi vợ chồng trẻ vẫn cắn răng vượt
qua, quyết không nhờ đến sự giúp đỡ của nhà vợ.
Trời không phụ lòng người, anh trai của anh từ Nhật Bản
quay về. Với một số vốn trong tay, hai anh em bắt tay hợp tác với nhau kinh
doanh bưởi hồ lô. Thiên thời địa lợi nhân hòa, cùng với sự cầu tiến và nhạy
bén, công việc kinh doanh ngày càng thuận lợi, mở rộng xuất khẩu bưởi ra nước
ngoài. Cuộc sống anh chị ngày một sung túc hơn. Hạnh phúc lại nhân đôi, khi anh
chị sắp sửa được lên chức: ba, mẹ.
Từ ngày con rể làm ăn khắm khá, ba mẹ chị nở
mày nở mặt với xóm giềng. Cái danh trinh tiết ngày xưa, cũng được gia đình anh
hoàn toàn rửa sạch cho chị. Hàng xóm láng giềng ai ai cũng khen chị vậy mà tốt
số, lấy được chồng tốt, bây giờ cuộc sống tốt
hơn, âu cũng là do ông trời có mắt, đền bù lại những tủi nhục đã qua của chị.
Ngày đó, chị bầu bì bị nghén, anh chạy đôn chạy
đáo giữa công ty và nhà,
vì lo lắng cho chị, nhìn vẻ mặt phờ phệch yêu thương của anh, chị thật sự hạnh
phúc vô cùng. Ừ, anh bề ngoài tuy xấu, không khéo ăn khéo
nói như người ta, nhưng lại chu đáo và vô cùng quan tâm săn
sóc chị. Phụ nữ, còn trông mong gì hơn thế?
Đột nhiên chị lại nghĩ, ngày xưa nếu về làm dâu nhà giáo,
giam mình trong bức tường phong kiến nho nhã kia, liệu chị có được yêu thương
chăm sóc thế này không? Có được tự do thế này không? Có được người chồng hết mực
vì mình thế này không?
Chị bật cười.
Hóa ra, hạnh phúc không thể chỉ nhìn vào
cái vỏ rỗng bề ngoài. Hóa ra chị là trong họa mà được phúc, đây mới là hạnh
phúc đích thực của một đời người.
Không biết chị có nên biết ơn tên khốn ngày
xưa hay không nữa?!
Chị sinh được bé trai, khỏi nói anh vui mừng đến phát
điên, hôn trán, rồi hôn tóc chị liên hồi. nhìn vẻ mặt khẩn trương không dấu nỗi
niềm vui lần đầu làm ba của anh, chị vô cùng hạnh phúc. Anh siết chặt bàn tay
chị, nhìn thằng bé kháu khỉnh có đôi mắt giống mẹ, cái mũi giống ba, khẽ thì thầm:
_
Anh
cảm ơn em,
_
..cảm
ơn con,
_
..cảm ơn hai mẹ con..
Giọt nước mắt anh bất giác rơi xuống má. Món quà này, thật sự quá quý giá với
anh..
Môi chị bất giác nở một nụ cười:
_
Em
yêu anh, em yêu hai ba con. Cả nhà 3 người chúng ta, sẽ luôn bên cạnh nhau, đến
cuối cuộc đời.
Anh siết chặt đôi tay yếu ớt của chị hơn, nhìn
sinh mạng nhỏ nhoi, kết tinh tình yêu của anh chị, anh mỉm cười:
_
Ừ,
mình sẽ đưa nhau đi đến cuối cuộc đời.
Anh yêu em.
Câu chuyện tình yêu của chị, bây giờ đã thay đổi. Trở
thành, một túp lều tranh và 3 trái tim vàng. À, mà lều tranh ấy to lắm, bây giờ
có cả xe ô tô nữa đấy ^^
*base on a true story*
When you believe, you can.