Đa Góc - Đơn Sắc

CHO CON

By 15:45:00




Writing something for my child!

Dù con là con trai, hay là con gái, mẹ cũng sẽ yêu con, hơn tất cả mọi thứ trên đời!

Mẹ muốn viết thứ gì đó cho con, cho cả mẹ nữa, trước khi mẹ bước sang tuổi 20, khi với mẹ lúc này, những suy nghĩ đang bừa bộn, và dường như thế giới trở nên hỗn loạn khi mẹ chẳng biết mình là ai nữa. Mẹ sợ ngày nào đó nhìn lại, mẹ không còn là chính mình. Những lúc như thế, mẹ sẽ đọc lại thứ này, và nghĩ đến con, để không bị lạc lối. Nghĩ đến con mỗi ngày mẹ sống, trong từng việc mẹ làm. Bỗng mẹ thấy mình trở nên có trách nhiệm hơn. Ừ, những điều mẹ nên và không nên , để con tự hào về mẹ, những điều cần thiết để mang lại cuộc sống tốt nhất cho mẹ con mình.

Nhưng mà con ơi, liệu con có trách mẹ, khi ngày nào đó, mẹ mang con đến thế giới này bằng cái cách không giống những đứa trẻ khác? Mẹ sẽ trả lời con thế nào, khi con bập bẹ và biết nói tiếng “ ba?”
Lòng mẹ đau quá.

Con biết không, không phải mẹ bồng bột nông nỗi đâu, cũng chẳng phải mẹ quyết định nhất thời. Khi tình yêu đi qua cuộc đời , 1 lần, rồi 2 lần , mẹ đã nghĩ mình chẳng sao cả, mẹ là người con gái mạnh mẽ. Nhưng sự thật sau đó thì không phải, nỗi mệt mỏi và cô đơn nơi tình yêu đem lại vắt kiệt mẹ, mẹ chẳng còn chút sức nào, để nghĩ rằng mình đủ can đảm để tin và yêu thêm một ai nữa.

Bố con- người mẹ nghĩ là bố con- người mẹ đã tin và yêu, đã ra đi và để lại trong mẹ một khoảng trống to và dày. Mẹ không trách bố. Sau những ngày ngồi im lặng đối diện bóng tối và đau đớn, mẹ nhận ra, mẹ không trách bố. Có lẽ, mẹ không biết yêu thương là gì cả, khi đi qua ngần ấy thời gian, cứ cho yêu thương là sâu đậm, cứ ngỡ mình đắm đuối trong tình yêu, đột ngột nó rời mất, mẹ mới nhận ra, mình chẳng biết gì về yêu thương. Gặp nhau, yêu nhau, rồi lại xa nhau, mẹ thấy mình chóng mặt trong cái vòng xoay ngớ ngẩn ấy. Con yêu, đừng yêu thương vội vàng, đừng lao vào nó như mẹ ngày trẻ, con đắm đuối trong nó bao nhiêu thì khi bị chính thứ tình cảm cháy bỏng đó đánh dạt ra, con sẽ chới với hụt hẫng bấy nhiêu.

Mẹ đã thôi nghĩ về tình yêu, khi cuộc đời ngoài kia còn nhiều hơn những thứ cần và đủ để sống. Khi mà mẹ biết, hôn nhân, đã không còn đơn thuần như ngày xưa mẹ hằng tưởng tượng. Thế giới quan trong mẹ, dường như đã lật sang một trang khác.

Nhưng không phải vì vậy mà mẹ thôi tin và yêu.  Tình yêu của mẹ vẫn sống, vẫn lớn mỗi giây, đó là dành cho con. Đứa trẻ bé bỏng mẹ hình dung từng ngày. Có lẽ người ta nghĩ mẹ điên, mẹ chỉ vừa bước qua 20, cái tuổi còn quá trẻ, để nghĩ về những đứa trẻ. Ừ, mẹ còn quá trẻ, người con gái trẻ, nhưng chẳng hiểu lý do gì, mẹ luôn cảm nhận được sự tồn tại của con. Lúc đi trên phố, thoáng thấy những bàn tay nhỏ xinh nắm lấy tay người phụ nữ mà nó bập bẹ tiếng mẹ tung tăng trên phố, những gương mặt bầu bĩnh má phúng phính, nụ cười ngây ngô hiếp cả mắt, , mẹ thấy không khí xung quanh mình bỗng chốc nhẹ bẫng, dâng lên cái cảm giác ngòn ngọt vị sữa và kẹo bông gòn. Môi mẹ nắn tròn một nụ cười nguyên vẹn.  Mẹ có thể nhìn con thế này, nắm tay mẹ, kéo mẹ chạy qua những con phố, bàn chân bé xinh tập tễnh bước vấp bước ngã, nụ cười hiếp mắt giòn tan cả một khoảng trời. Liệu mẹ có thể có hạnh phúc ấy không, con ơi!

Mẹ sẽ cố mạnh mẽ,  sẽ thật sự cần nhiều hơn sức mạnh, đủ để vừa là mẹ vừa là bố của con. Đủ để vượt qua mọi định kiến.

Có một chút sợ hãi và lo lắng trong mẹ lúc này, mẹ có thật sự làm được điều đó không con, hay rồi sẽ lại yếu mềm gục ngã?
Có đúng không, có công bằng với con không?
Liệu rằng những tháng ngày đưa con đến thế giới này, những khó khăn và cô đơn đó có đánh gục mẹ?
Con sẽ cần điều gì ở một người bố, cả một người mẹ nữa, để con không bao giờ cảm thấy thiếu thốn dù chỉ là một chút tình cảm, hả con?
Rồi mẹ sẽ nói thế nào với con đây, khi ngày đầu tiên con đến lớp mà chạy ào về ôm lấy gấu áo mẹ mà sướt mướt gọi tiếng ba?
Liệu rằng có bao giờ, một thứ tình yêu nào đó đến muộn trong cuộc đời, mà có thể mẹ sẽ làm tổn thương con bằng điều đó?

Trên hết tất cả mọi thứ, mẹ có đủ không khả năng tạo ra một nền tài chính vững mạnh không,  thứ đảm bảo cho cuộc sống của mẹ con mình!
Và còn nhiều hơn nhiều hơn một nỗi lo.
Điều gì sẽ chờ đợi mẹ con mình ở phía trước!?

Con biết không,
Mẹ không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng có thể quyết định nơi con cái của mẹ được sinh ra. Có thể là nơi không đủ đầy về vật chất, nhưng tình yêu thương và niềm tin trong những giá trị đạo đức thì sẽ luôn đong đầy. Mẹ không muốn con sẽ lại tổn thương bởi những sự vụn vặt và đỗ vỡ của cuộc đời. Khi đã không thể chắc chắn đảm bảo cho con một người bố tốt, thì mẹ sẽ là bố của con!
Nhiều hơn một lời hứa, với con, nhất định sẽ như thế!


 Everywhere, 08.06.2014 - 29.02.2016
Bình Yên

You Might Also Like

0 nhận xét