Đôi khi muốn bơ đi mà sống!
Có một giây
phút lòng tôi chùng xuống, lạnh tanh, rỗng tuếch. Tự dưng thấy cuộc sống ngoài
kia hàm hồ, mọi thứ đúng sai trộn lẫn vào nhau như một mớ bùi nhùi mà người ta
chẳng buồn đếm xỉa đến cách tháo gỡ, chỉ cố đăm đăm đánh rối tung rối mù lên.
Giá có
thể bơ đi mà sống!
Tự nhiên thấy ghét cái sự nhạy cảm của bản thân đến thế!
Giá có thể thôi đau bởi những thương tổn của cuộc đời.
Giá mà lý trí hồ đồ đi, nhạt nhòa cái xúc cảm hình thành từ
cơn thoi thóp đau của nhát dao thiên hạ.
ừ thì, sống mệt thế đấy! Thèm được khóc một trận ra trò, sau
những điều cố gắng mà bản thân đã làm nhưng được đáp lại bằng sự không tôn trọng.
Có bao giờ bạn trải qua cảm giác ấy chưa? Khi bản thân dốc
lòng làm một điều gì đó không toan tính, cho những người bạn yêu thương, nhưng
sự yêu thương đó, được đáp lại bằng cảm
giác nặng nề, buồn tủi.
Ừ thì, đôi khi chúng ta yêu thương, nhưng chắc gì người ta
đã lại yêu thương mình như thế! Chấp nhận thôi, vì đó là cuộc đời.
Tôi đạp xe lang thang trên một con đường dài, bỏ lại mọi thứ
tạp âm ồn ào huyên náo của Sài Gòn hừng đông, lòng thầm ao ước cái điện thoại nằm
im trong túi áo khẽ run lên một tin nhắn hay cuộc gọi gì đó. Để cảm thấy ít nhất
còn một sợi dây liên kết mình với thế giới ngoài kia. Có bao giờ bạn khao khát
được kết nối với một ai đó đến phát điên lên được? Nhưng nó vẫn im lìm. Loảng
thoảng những giai điệu đứt quãng, gãy gọn vang lên từ headphone trên tai, những
giọng ca lảnh lót, nhảy nhót trong mớ suy nghĩ vụn vỡ, chẳng liền mạch.
Tôi nghe tim mình chua chát, cố gắng đạp nhanh hơn để gió tạt
vào hốc mắt, ngăn cái thứ yếu đuối chực trào. Lòng thét lên một cảm xúc khốn khổ
khốn nạn: làm người, sao mệt mỏi quá! Đâu rồi những thứ niềm tin giả dối rằng cuộc
sống ngoài kia tốt đẹp lắm, rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, chỉ cần cứ sống chân
phương, thành thật thì hạnh phúc sẽ mỉm cười! Đã trót buông lòng trong cái niềm
tin giả tạo ấy, sao không cố sống cho trọn vẹn với nó?
À, vì lòng mệt mỏi quá rồi.
Có một giây phút, tôi buông lòng mình, cho nó trôi đi đâu
thì trôi. Chẳng màn nơi nó đến là chốn thiên đường tươi sáng hay địa ngục xám xịt.
Chẳng muốn nghĩ nhiều, chẳng muốn bao dung, chẳng muốn thứ tha, chẳng muốn chu
toàn, chẳng muốn suy nghĩ đến cảm xúc thay người khác! Mặc kệ cho cái thói đời
láo toét đang hả hê giương nanh múa vuốt vì cái sự ngạo nghễ của nó đã đánh bại
giá trị đạo đức và niềm tin tôi khổ công gầy dựng bao năm! Vứt tất.
Chà. Tự dưng thấy, hèn chi con người vẫn mãi là con-người.
Nhỏ nhen, vụn vặt, đố kị, sân si. Tôi cũng mãi chỉ là một kẻ tầm thường mang tâm
hồn hèn mọn, phủ sáng lý trí bằng mớ đạo đức của bậc thánh nhân, nhưng tâm hồn
phàm tục chẳng rũ bỏ được sự hoen ố mục nát kia, để rồi lòng dễ dàng nổi cơn
sóng gió trước tác động của cuộc đời.
Giá có thể bơ đi mà sống!
Tôi đã muốn, bỏ đi thật xa. Nhưng cái sự yếu đuối và chút lý
trí còn sót lại đã níu giữ con tim khù khờ sốc nổi làm cái điều nó gào thét mong
muốn được thỏa mãn.
Khi tôi viết những dòng này, phần nào đó trong tôi đã dần
khép cánh cửa của sự chia sẻ lại. Tôi không muốn tổn thương hơn nữa, không muốn
người ta ngang nhiên đục khoét cái lỗ sâu ngoáy trong đáy lòng mình. Người ta
không có cái quyền đó, dù là người thân thương đi nữa. Tôi có sự tự tôn, có sự
tôn trọng đáng được tôn trọng. Họ có thể làm cái suy nghĩ trong họ hèn mọn
thêm, có thể tự mang lấy tội khi nghĩ sai về kẻ vô tội. Tôi không đáng, và họ
không có quyền đối xử với tôi như một kẻ phạm sai!
Rồi tôi cười. Nhạt nhòa, vô cảm.
11:22 p.m
Tôi nghe 1 giai điệu vu vơ trong cơn đói cồn cào, hốc mắt
đau rát vì bụi. Lòng trống rỗng.
Tay lách cách gõ gõ những dòng chữ như trút hết nỗi u oán
trong lòng. Trước mặt là một mảnh giấy dán đã nhám một góc bụi: “ khi tức giận
thì không nên làm gì cả, chẳng ai giương buồm ra khơi khi trời đang nổi bão”
Trong một đống thứ khốn nạn lao vào tôi trong mấy ngày vừa
qua, thì điều may mắn nhất là: tôi chẳng làm điều gì rồ dại để đáp trả!
May phước rằng sau những suy nghĩ bám bụi chẳng hay ho,
thì chút lý trí cuối cùng đã giữ tôi lại trên con đường xước sỏi vẫn đi mà không
bị lạc bước sang một nẻo khác.
Làm người, mệt mỏi thật, nhưng vẫn tốt hơn khi được sống với
một tâm hồn thanh thản. Muốn thanh thản, thì đừng làm gì sai trái! Mặc kệ thói
đời. Cứ bơ đi mà sống. Đôi khi chúng ta chẳng thể chu toàn mọi thứ, mà cũng chẳng
có nghĩa vụ phải chu toàn. Vốn dĩ Trái Đất hình cầu, chẳng việc gì phải bẻ cho
nó ra vuông hay cố nặn cho nó ra hình trụ!
Có một giây phút, lòng tôi khép lại.Theo những nỗi niềm gượng
gạo an ủi trái tim thổn thức đau. Dù vẫn tin và đấu tranh giữa đen và trắng, giữa
thị phi và sự tự tôn. Nhưng những xước sẹo thì thực vẫn còn đó. Có lẽ, sẽ bớt
trải lòng đi một chút, bớt tin tưởng và tin yêu một chút, cho những người đã
không trân quý sự tin yêu của tôi.
Đôi khi muốn, bơ đi mà sống!
11:47 p.m kết.
Đêm, sao quá ngắn cho những nghĩ suy chưa trọn vẹn trong lòng.
Viết cho ngày mai, để bản thân tỉnh táo và quên đi những
khúc mắc gấp nếp hằn sâu trong đáy mắt.
SG, 17.01.2016
Bình Yên
0 nhận xét