Đa Góc - Đơn Sắc

Cảm Xúc: Nhặt và Cất

By 10:14:00


Đưa tay lên che ngang tầm mắt, khẽ khàng hứng lấy từng giọt nắng vàng ươm chảy xuyên qua kẽ bàn tay, cô nhíu mày.

“Đến khi mây mấy mùa bay khắp tóc

Ngoảnh lại năm tháng đã đi qua
Có khi sẽ khóc
Đến khi rời khỏi tay nhau đứng giữa đường ngơ ngác
Trái tình yêu rụng xuống gốc chia ly
Nói với nhau những lời thật bạc
Đến khi, con đường chung rẽ thành hai lối khác
Bóng cây không che đủ đường về
Mưa bên này mà ướt bên kia
Đến khi chẳng còn gì để chia nhau nữa cả
Trống rỗng mắt nhìn
Chỉ toàn gió
Đến khi nào.. chúng ta không biết nữa
Bởi mong manh ấy rất cuộc đời
Tưởng yêu.. rồi một cái tuột tay
Rơi!”

Gió nhẹ nhàng thổi tung đám lá vàng, từng gợn lượn lờ, vắt vẻo đung đưa vui thích trong không khí.
Cô bất động.
Thả đôi mắt tự do bay bổng theo vòng xoay của chiếc lá. Cố tìm kiếm một điểm dừng nơi xa tầm mắt. Nhưng, thật không dễ dàng để gạt bỏ thứ cảm xúc bối rối pha lẫn hoang đường vừa nhen nhóm lên trong đáy tim. Buông tay, chạm vào không khí, cô đang sờ nắm một cái gì đó rất mơ hồ, không rõ hình dạng tròn vuông méo mó.
Giá như một lần, thượng đế nghiêng đôi mắt nhân từ của người, liếc qua thứ cảm xúc đáng thương trong cô, và một lần cho cô được mỉm cười với nó, thì hay biết mấy!
Cô ngước mắt, tìm kiếm chiếc lá vàng khô, đang đung đưa ngoe ngẩy mình nhảy múa trong ánh nắng. Rồi trong 1 phút giây bất chợt, lẫn trong tiếng lào xào của lá, cô như nghe thấy một giọng nói thủ thỉ vào tai cô:
“Này cô gái, cứ vui đùa trong thứ tuổi xuân em đang có. Đời có bao lâu để cứ mãi đắm chìm trong những nỗi u buồn?”
Cô nhếch môi cười, kéo dãn đôi chân mày đang cau lại thành đường hằn trên trán.
“Những lúc không biết phải làm gì, hãy ngồi lại và lắng nghe trái tim con lên tiếng!”
Thế nên cô đang ngồi đây, lặng lẽ một mình, giấu đôi mắt mình dưới vành nón sẫm màu. Cố ép bản thân gạt phăng ánh mắt ấy ra khỏi đầu. Nhưng phải làm thế nào đây? khi cô đã lỡ chân lạc vào trong đó. Ngay từ giây phút đầu tiên, giây phút cô buông ý chí cho nó trôi tuột theo nụ cười vào ánh mắt kia, thì cô, đã biết, tháng ngày bình yên không còn nữa.
Có những người, có những việc, không thể nhây vào.
Cô biết.
Đối với những người thích leo núi, núi càng cao thì càng thích. Nhưng, vách núi đó, đã quá cao so với em cô bé ạ. Và gió nơi đó, rất lạnh. Đôi giày em đang đi, chưa đủ chắc để leo được đến đích.
Nhưng cảm xúc trong cô đang gào thét.
Một niềm hoang mang không gọi tên đột ngột vỗ chụp lấy cô từ 4 phía.
Ừ thì gặp đúng người, nhưng lại chẳng đúng lúc.

Tất cả chúng ta, suy cho cùng chỉ là những kẻ bộ hành, lướt ngang qua nhau trên con đường mang tên cuộc sống. Những góc cắt nhau, bất quá chỉ là một cú chạm, rồi tất cả lại vội vã buông mình theo dòng đời xô đẩy. 10 năm, 20 năm, thậm chí là 30 năm, mấy ai còn nhớ buổi gặp gỡ ngày hôm qua?


Thôi thì, trộn lẫn nỗi buồn cũ mới thành một thứ rượu đắng chát, nuốt xuống lòng ngực. Say cho đáng say. Những mong một sớm mai bình minh gõ cửa, dùng thứ ánh sáng dịu ngọt của nó, tạo thành một lưỡi dao sắc ngọt cắt đứt đám rễ cây “thương-đau” đang lùm xùm bám víu trái tim cô.

Gỡ chiếc lá vươn trên tóc xuống, cô ép nó vào giữa trang sách, như một kỉ niệm đến lúc phải cất đi.
Ừ thì, cất đi vậy! 
SG, một ngày đầy gió
Bình Yên


You Might Also Like

0 nhận xét