Đa Góc - Đơn Sắc

SMS từ một số không có tên trong danh bạ

By 19:26:00


Hôm nay trời trở lạnh rồi đó anh ạ.. một mùa đông nữa lại đến. ở nơi xa ấy.. nhớ mặc thêm áo vào , anh nhé!..
E nhớ…..
…cây bút trên tay cô khựng lại.. có gì đó cay cay nơi khóe mắt..
Cô lặng người. trong dòng suy nghĩ hiện về bao kí ức.. kí ức với hình bóng một người mà bao lâu nay cô vẫn ôm trọn, gìn giữ cho riêng mình.


Đưa mắt nhìn ra khoảng không xa xăm, cố tìm kiếm một chút ánh sáng lóe lên từ muôn vàn vì tinh tú giữa bầu trời phủ vây bởi đêm đen. Cô lại nghĩ về anh, như bao đêm vẫn thế.. Làn khói từ tách cà phê nóng lan tỏa, hòa quyện mùi hương mang chút vị đắng vào không gian dài và buồn…
2:00 a.m”

Xẹt..!
Cô vò vò tờ giấy trong tay ném vào sọt rác, rồi quay qua với lấy tách cà phê, nhấm nháp, khẽ nhíu mày.
Hóa cơn đau thành cảm xúc, hóa nỗi buồn thành từng dòng từng chữ, mặc cho ngòi bút trong tay cô biến thành một con dao không ngừng càu cấu chính mình. Bao năm qua, cô không ngừng viết. Lời văn cô, chẳng biết từ lúc nào thấm đuộm nỗi đau trong đó. Bởi cô vô tình, cứ thế thổi hồn buồn vào chúng, những câu chuyện cứ nối tiếp nhau qua từng trang nước mắt.
Ngừng lại đi em.
Nhiều năm như vậy rồi, em có hay thời gian trôi, có hay những sự thay đổi đang âm thầm diễn ra mỗi ngày?
Đặt cây bút xuống, cô duỗi tay chân, nắn nắn bóp bóp 2 cánh tay. Khỉ thật, chúng như chẳng còn là của cô thể cô vậy.
Sau một ngày dài đau nhức trên clb, cô trở về nhà với những vết bầm tím trên đùi, 2 đầu gối, cổ tay.. Ngắm nhìn những vết thương cũ mới chồng chéo lên nhau, cô bật cười. Đau như thế, tại sao không từ bỏ mà cứ cố đeo đuổi? Bởi vì cô yêu dance. Cô vốn dĩ là con người như vậy, cho dù bản thân bị đau đến mức nào, cũng không buông bỏ được tình yêu của đời mình.
River flows you.. Giai điệu nhẹ nhàng mà cô cực yêu thích. Cũng là bài anh thích.
Cô không ngăn được mình nghĩ đến anh, nhưng chỉ là nghĩ đến thôi, không nhiều hơn một cảm xúc khác.
Muốn quên một nỗi đau, là tìm đến một cảm giác đau đớn hơn. Đúng đấy!
Cô đến với dance là vì thế, vì muốn bận rộn hơn, vì muốn không còn thời gian để nghĩ đến anh. Cô thổi cảm xúc mình vào từng nhịp nhạc, từng bước chân, từng hơi thở.
Mỗi ngày tập với clb, cả cơ thể cô đều đau nhức, mệt mỏi. Những cú đập đầu gối xuống sân, những màn ép dẻo, đau đến mức vừa về đến nhà liền phóng phịch xuống giường, đánh một giấc đến sáng, ngay cả đến anh là ai, cô còn suýt nữa không nhận ra.
Anyoung ah xeeyoo..
Điện thoại cô rung lên. Đưa tay tóm lấy, cô nhìn vào màn hình..
Sđt không có tên người gửi
Nhìn dãy số, 3 số cuối ***, khiến cô bàng hoàn
2 năm rồi, dãy số này mới xuất hiện trên điện thoại cô.
À..
Cô có 1 thói quen, không nhớ được những con số, nhưng một khi đã nhớ, là chẳng thể quên.
Cô biết đó là ai. Chậm rãi nhấm nháp ngụm cà phê, cô thong thả rep
Tin gửi đi, lòng cô chùng xuống..
Cái ngày cô chờ đợi bấy lâu nay cũng đến, đó là ngày, tim cô, hoàn toàn chết tâm, chỉ thoảng lại những cảm xúc hết sức bình thường. Không vui sướng, không nhảy cẩng lên khi nhận được tin nhắn, không xem đó như tài sản quý giá như ngọc như ngà mà lưu giữ trong điện thoại, không đau đớn khóc lóc từng đêm chỉ vì mong ngóng một người.
Anh đang không vui, ai đó, lại đang làm anh đau, cô cảm nhận được điều đó.
Trái tim cô bình thản những nhịp nhẹ nhàng, không cuốn quít rối rít như ngày xưa, chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên anh, ôm anh vào lòng. Rồi anh cũng sẽ mau quên thôi, nỗi buồn của anh, cũng sẽ như gió thoảng qua. Em chẳng thể nào cứ mãi là một cơn gió xuân lướt qua nơi vùng đất lạnh lẽo trong trái tim anh. Để rồi, chính mình bị đông cứng, giam lỏng trong bức tường của sự lạnh giá không có lối ra.
"Khi nào rãnh, anh em mình cà phê. Giờ em có chút việc bận, anh ngủ ngon nhé!"
Đó là lần đầu tiên, cô là người chủ động kết thúc cuộc trò chuyện trước.
Nhìn vào dãy số lạ trên màn hình, thoáng có chút bồi hồi nhẹ nhích như một chiếc lá khẽ trở mình trong trái tim cô.
Đã từng có một người yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên đời, nhưng, đó chỉ là đã từng mà thôi.

Ném điện thoại qua một bên.
Âm nhạc lại vang lên vọng quanh 4 bức tường giữa căn phòng nhỏ, bên kia tấm gương, một cô gái đang uốn người, nhẹ nhàng từng bước chân theo nhịp nhạc.. chậm rãi, chậm rãi. Ánh mắt cô thoáng mơ hồ, nhưng tĩnh lặng, môi cô khẽ nhếch một nụ cười thanh thản:


“Thời gian trôi xa dần xa tựa như ký ức đã qua

Và em đã thôi mộng mơ thôi chờ mong một bóng hình

Dù biết em vẫn còn yêu và mong nhớ anh rất nhiều

Nhưng cứ mãi đợi chờ trong vô vọng

Vì ai

Just get out of my way

Get out of my way “


Bình Yên



You Might Also Like

0 nhận xét