Đa Góc - Đơn Sắc

Một cái note dang dở

By 21:48:00


Tôi ngủ một giấc dài, cho nhiều đêm thức trắng, rồi cơn đau đột ngột ập đến, như rút tất không khí trong lồng ngực, kéo tôi bật dậy, mở to mắt, không tài nào duỗi thẳng chân.
Song cửa trắng,
Trần nhà trắng,
Mùi cồn khô khốc trong không khí,
Mùi nước đọng ẩm ương bên vạt gối,
4 bức tường như ép chặt lấy tôi, không tài nào thở nổi.
Tôi khoác một tấm áo rộng, mỏng, và lao nhanh ra đường để cảm nhận sự chuyển động của cuộc sống.
Tôi thấy mình sống, trong đó, trong cái khoảng không vô định, trong tâm trí trống rỗng, trong cô đơn bất tận. 
Như bao giấc chiêm bao nhuốm màu ác mộng, tôi cố hết sức gào thét trong tuyệt vọng và tuyệt nhiên không một âm thanh nào đáp trả, trừ tiếng khóc vọng lên từ chính đáy tim tôi.
Hay là giết nhau đi cuộc đời này, để thôi tổn thương nhau thêm lần nào nữa!
Tình yêu, tình yêu, đi loanh quanh trong chiếc váy trắng tinh tươm bị ố vàng theo năm tháng. Và khi hạt giống tình yêu chạm xuống miền đất chết, người đàn bà – yếu đuối dễ tổn thương của ngày xưa đã quay lại.
 Cô ta cười với cái cười tự mãn. 
Cô ta van nài tình yêu và sẵn sàng vứt đi tất cả để đổi lấy chuỗi hạnh phúc dẫu rằng chỉ là ngắn hạn.
Tôi giết cô ta, rồi đứng nhìn, chính mình bị tổn thương. 
Tôi đưa tay vuốt nhẹ, như một con mèo tự liếm láp vết thương đến khi liền sẹo.
Chúng ta không phải là bậc vĩ nhân, không phải là anh hùng. Chúng ta chỉ là 2 người đàn bà yếu đuối như nhau, nên hãy cứ đi một con đường dễ dàng.
Tôi mệt rồi,
Không muốn nghĩ nữa,
Một mình chạy mãi cũng mệt,
Một mình gánh mãi cũng mệt,
Một mình cố mãi cũng mệt,
Tôi không muốn cố nữa, không cần yêu nữa.

Lúc này đây, tôi chỉ muốn biến thành một cơn mưa, đổ ập xuống lòng Sài Gòn, làm ướt mi mắt người tôi yêu. Ít ra một lần trong cuộc đời, tôi có thể làm anh rơi lệ, vì tôi.
21:49 10.06.2016,
Bình Yên đã chết

You Might Also Like

0 nhận xét