Một cái tên
Một ngày Sài Gòn nóng
như đổ lửa,
Em
tự đèo mình trên con đường đông đúc người. Mùi của hơi đất xồng xộc lên cánh
mũi, cứ ngỡ một cơn mưa sẽ đến,
Sài
Gòn đã mong chờ một cơn mưa, như em từng chờ mong anh.
Nhưng
chẳng có, anh, và cơn mưa đầu hạ.
Bao
lâu rồi, ta thôi nhắc về nhau, D?
Suy
nghĩ trong em cứ miên man mãi, trôi theo con đường dài xa tít tấp, chẳng thấy
điểm dừng.
Giá
mà bây giờ cơn mưa kia chợt đổ ập xuống giữa lòng thành phố, em sẽ tự cho phép
mình dừng lại tất cả mọi thứ còn dang dở, tấp vào một quán xa lạ nào đấy, gọi 1
tách cà phê nóng ấm, chỉ để hít hà mùi hương thoảng đắng nhàn nhạt, ngắm nhìn
làn khói mờ phả vào tường kính ẩm đọng hơi nước. Em sẽ vẽ 1 cái tên lên đấy, D
ạ! Như em đã từng mang theo nỗi nhớ ai lang thang khắp ngóc ngách Sài
Thành.
Có
bao giờ khi anh nắm tay cô ấy, ngang qua một góc đường, ngang qua một ô kính
cửa hay ngang qua một bức tường lạnh tanh, chợt thấy một cái tên, ai đó vô tình
để lại, lẻ loi chênh vênh…
Nhiều
năm như vậy, có phút giây nào anh nghĩ đến em, dù chỉ là một cái tên?
D,
em đã viết cái note này đến lần thứ 5 rồi. Nhưng chẳng ra sao cả. Mọi thứ lủng
củng và rời rạc chẳng thành câu, như thứ cảm giác mờ nhạt trong đầu em, về
anh.
3
năm rồi, em chẳng thể nhìn anh trong một khoảng cách gần, thật lạ là trong thời
đại công nghệ thế này nhưng em cũng chẳng có nổi một tấm ảnh nào của anh để dày
vò nỗi nhớ ngớ ngẩn trong tim mình. Em nhắm mắt lại, rồi nghe thời gian gõ từng
nhịp trong đầu, một chút mơ hồ, một chút hoang mang, một gương mặt nhạt nhòa,
một nỗi đau nhẹ nhàng không rõ hình dạng.
Hoàng
hôn thành phố trong mắt em lúc này buồn tênh. Em ngồi ở một nơi
cao lộng gió, tay mân mê xoay tròn chai strongbow rồi thả đôi chân đung
đưa tự do bên trên dòng người qua lại như mắc cưỡi. Em không hứng thú
với rượu, cũng chẳng si mê vị đắng cà phê. Nhưng thỉnh thoảng em vẫn uống
một chút, vị cay của rượu làm con người ta ấm lòng đến lạ, vị đắng
của cà phê làm con người ta tỉnh táo đến lạ, và suy nghĩ về anh cũng rõ
rệt đến lạ. Tình yêu của em, kỳ cục nhưng cũng bình yên lắm.
Đôi
ba năm trước, em gặp một chàng trai tốt. Anh ấy cười với em một cái cười rất
chân thật. Em thấy trái tim mình rung rinh chút xúc cảm ngọt ngào. Em nói
chuyện với anh ấy rất tự nhiên, như thứ ngôn ngữ anh từng nói với em. Em kể với
anh ấy những thứ như anh từng kể với em. Em gọi thứ cà phê đắng ngắt mà ngày
xưa anh hay gọi khi đi với em. Rồi cảm xúc trong em vỡ òa khi tựa đầu vào bóng
lưng anh ấy.
Anh
ấy không dùng thứ ngôn ngữ như anh,
Anh ấy không mặc áo thun lacoste đen như anh,
Anh ấy không cười với em như anh,
Anh ấy không động viên em như anh,
Anh ấy không trầm tĩnh như anh,
Anh ấy không lạnh lùng với em như anh,
Anh ấy không mắng em trẻ con như anh,
Anh ấy không bảo em: “đừng yêu anh”, như anh.
Anh ấy không mặc áo thun lacoste đen như anh,
Anh ấy không cười với em như anh,
Anh ấy không động viên em như anh,
Anh ấy không trầm tĩnh như anh,
Anh ấy không lạnh lùng với em như anh,
Anh ấy không mắng em trẻ con như anh,
Anh ấy không bảo em: “đừng yêu anh”, như anh.
Em
đã khóc.
Nhiều
cực.
Và
không hẹn hò nữa.
Một
thời gian không ngắn.
Giờ
thì em cười nhiều, ăn ngủ đủ giấc, thôi nhắc đến anh và nhớ anh ít lại. Dù mang
theo cô đơn sau lưng đi trên những đoạn đường xa vời vợi, nhưng trái tim em lại
vô cùng thanh thản. Rãnh rỗi thì em đọc sách, cà phê một mình, đi ăn một mình,
lang thang một mình, thậm chí ngồi vô tư lự bên một góc thành phố một mình, như
lúc này. Nhưng thỉnh thoảng trong đôi ba câu chuyện tình yêu của một ai đấy, em
cũng đã thử mường tượng đến thứ tình yêu của em, cũng muốn được đau một cách rõ
ràng, muốn được hờn ghen một cách chân thật.
D
ơi, em đã có thể yêu thương ai đó khác đi một cách trọn vẹn, hay chưa?
Chân
em cóng hết rồi, chai strongbow cũng chẳng còn giọt nào, Sài Gòn đã chùng chình
giữa bóng tối lập lòe những ngọn đèn màu sáng choang bóng bẩy. Em chẳng thể vắt
ra được thứ gì để viết về anh thêm nữa cả. Anh biết không, khi người ta viết
một thứ gì đấy, một status hay một câu chuyện, đằng sau nó là chút hy vọng nhỏ
nhoi sẽ có một ai đó đọc được và đọng lại chút xúc cảm dù chỉ là trong thoáng
chốc.
Đêm
nay không một giọt nước nào rơi xuống vạt áo gối. Tình yêu đâu phải là thứ
khiến người ta phải dằn vặt nhau, dằn vặt chính mình, đúng không anh!
Gửi
đêm, những xúc cảm dở dang không thể chảy hết thành lời..
D,
giờ em muốn quên, và muốn đi cùng một ai đó bình yên suốt chặng đường xa xôi
còn lại,
một ai đó khác anh.
một ai đó khác anh.
SG,
9:01 pm, 08.05.2016
BÌNH YÊN
0 nhận xét