Đa Góc - Đơn Sắc

SÓNG NGẦM

By 18:37:00


Em đang gõ lách cách những dòng này bằng muời đầu ngón tay tê buốt vì cóng, bên tai du dương giai điệu của “Sóng ngầm” .Chẳng biết từ lúc nào em thích nghe nó đến độ mê mẩn, nghe lặp đi lặp lại, nghe hoài nghe mãi, từ những ngày mưa co ro vuốt giọt nước đang trôi trên má, đến những ngày nắng gắt rát da rát thịt nhưng lòng lại bình thản trôi theo cơn “sóng ngầm”

If you let me I will give my heart to you
So that I can feel you what else can I do
Can you hold on just a little longer still
In your heart if you believe it then you will

Holding you, holding you
It's in you
River flows in you
Slow it down, slow it down
That river flows inside me too
…”

Hôm qua em đọc một cuốn sách của Gào và Minh Nhật. Cuốn “Chúng ta rồi sẽ ổn”. Anh biết đấy, em vốn thích Gào mà, cái thời cô còn nổi loạn dằn vặt lòng người trong từng con chữ ấy. Bây giờ cô có gia đình êm ấm rồi, nên văn phong thay đổi hẳn, chẳng còn càu cấu người ta, chẳng còn sân si nổi đau với đời, nhưng, em vẫn thích Gào như ngày ấy, bởi tháng năm cô đơn bấp bênh không điểm tựa, em đã gặm nhắm nỗi đau mình từng ngày để lớn lên, cùng Gào, cùng thứ văn chương cô viết. 
Em đã từng tự hỏi, những người nhạy cảm với nỗi buồn như Gào, như em, thì đến bao giờ mới thôi đau cho những thứ cảm xúc vẩn vơ cứ bấu víu vạt áo bên đời mà chẳng thể nào phủi trôi?

Có lẽ em là tuýp người thích hoài niềm về quá khứ, thích soi mình trong những bong bóng hạnh phúc xưa cũ, và lặng lẽ nhấm nháp những nỗi buồn đi qua như một thứ gia vị cay nồng khó ăn nhưng chẳng thể bỏ. Anh biết không, em đã ngồi bất động hàng giờ trong căn phòng len lỏi chút ánh sáng ít ỏi hòa lẫn mùi khói bụi từ con đường ổn ào hắt vào qua khe cửa nhỏ, mùi cà phê loãng thoãng từ chiếc cốc uống dở đặt trên góc bàn nhiều ngày chẳng buồn dọn, mùi giấy vẽ mới thay trên giá. Cây bút chì đen tà đầu bao ngày chưa chuốt cứ xoay tròn trên những đầu ngón tay, rồi lăn long lóc trên tập giấy trắng tinh trải đều trên mặt bàn. Thỉnh thoảng gió tung cửa xổ ùa vào thổi bay xấp giấy tạo thành một giai điệu ngắn nghe phần phật. 
Giữa tất cả âm thanh mùi vị cuộc sống ngoài kia, em ngồi đó, nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt, cố để nặn ra một cái gì đó, nhưng chỉ là trống rỗng!

Bao năm đi lang thang qua đời người, để được điều gì? Chạy theo nhau, rồi lạc mất nhau. Cơ hồ trong vô số khát vọng và lòng tham, tình yêu và sự đố kị, đam mê và mê muội, tất cả cứ cuốn vào nhau, rồi đưa đẩy con người rơi từ miền cảm xúc này đến miền cảm xúc khác. Sự cố chấp hiện hữu trong mỗi con người như một thứ chất xúc tác mạnh mẽ, thôi thúc họ lao nhanh đến nỗi đau rồi chìm đắm trong đó.

Giữa không gian tĩnh tại mà đơn độc đó, lòng em lại vẳng lên cái câu hỏi cũ rích: Có không giữa anh và em đã từng tại một thứ gọi là tình yêu?
Ờ. Chắc là có, hoặc cũng có thể là không!
Chúng ta chỉ là đi bên nhau, cho nhau một chút niềm tin tạm bợ giữa dòng đời bao sóng gió. Đến một lúc nào đó, khi đi bên nhau đủ lâu, đoạn đường đủ xa, và đôi chân đã đủ mạnh mẽ cứng cáp, chúng ta đã thôi không cần nhau thêm nữa. Vậy là ngừng lại, rẽ ngược lối, rồi xa nhau. Mọi thứ vốn dĩ đơn giản quá phải không anh? Tự dưng em ngồi ngẩn ngơ, rồi tự hỏi, sao tình cảm bây giờ lại trở thành cái gì đó rất dễ dàng? Người ta dễ có nhau, dễ chạm vào nhau, rồi cũng dễ tan đi.
Mà anh ơi, em, đã thôi không còn thích những thứ dễ dàng.. Và cũng thôi không trông mong vào những thứ niềm tin tạm bợ.
Từ ngày anh đi.
Ừ.
Từ ngày anh đi.
Anh đã yêu,  em đã thấy thứ hạnh phúc anh muốn em thấy. Em biết vậy, và tin vậy.
Rồi có lẽ, em cũng sẽ bên một ai đó, lúc trái tim em mệt nhoài, đôi chân rã rời sau những năm tháng mải miết chạy. Em sẽ sống thật trọn vẹn với người  đó, sẽ quan tâm nhiều,sẻ chia nhiều. Nhưng tình yêu còn không, em cũng chẳng biết. Người ta sống, đâu chỉ vì tình yêu, anh nhỉ?

“…Holding you, holding you
It's in you

River flows in you

Waiting now, waiting now

Just be strong 

You will make it through

Con sóng ngầm lại réo rắc chảy qua tai em, qua tim em, qua mọi ngõ ngách trong cơ thể em. Dịu nhẹ. Yên bình.

Tay thôi mân mê cây bút chì sẫm đen đã nghệch ngoạc những đường nét ngoằn ngoèo trên mặt giấy trắng tinh tươm, em buông mình tựa lưng vào chiếc ghế gỗ đầy những vết xước, hờ hững khép đôi rèm mắt. Trong không khí tĩnh lặng loáng thoáng bay những hạt bụi không màu, vần vờ giữa làn khói mỏng từ hơi thở nhẹ nhàng hắt ra nơi cánh mũi đang phập phồng, miệng khẽ lẩm nhẩm..

"It's in you
River flows in you”

SG, phút giây bất chợt
Bình Yên





You Might Also Like

0 nhận xét