Ai cũng có một người để nhớ
10:30 p.m
Chơ vơ trong làn gió lạnh, tôi ngẩng
đầu nhìn lên bầu trời đen rộng chi chít sao, khẽ thở thật dài.
Lạnh thật.
Lạnh thật.
Vuốt ngược mái tóc ra sau lưng, rồi chần
chừ thả tay vào túi áo khoác lôi ra cái điện thoại. Không gian yên ắng chỉ lách
tách vang lên mỗi tiếng chạm vào màn hình. Trượt.. Unlock, rồi lại lock. Trong
vô thức, những ngón tay cứ gõ gõ những nhịp điệu quen thuộc trên màn hình lạnh
tanh. Mãi đến khi chẳng biết đã unlock bao giờ, cũng chẳng biết gõ dãy số kia
bao giờ, thì đôi tay vội vàng khựng lại.
Chăm chăm nhìn một dãy số vừa quen vừa
lạ lẫm, tôi do dự, rồi thận trọng khẽ chạm vào nút gọi. Nhìn icon điện thoại nhảy
tưng tưng trên màn hình báo cuộc gọi sắp kết nối, tim tôi giật nẩy lên, vội
vàng end ngay trước khi tiếng chuông đầu tiên vang lên.
Cúi đầu thở hắt ra ngao ngán, phả
chút hơi thở như đóng băng thành từng vệt khói lơ lửng giữa màn đêm se se lạnh
của đất trời đã chớm đông. Những ngón tay rãnh rỗi nhàm chán xoay xoay chiếc điện
thoại, giữ cho chút ánh sáng yếu ớt từ màn hình hắt lên đáy mắt, tự nhiên cảm
thấy bản thân thật buồn cười. Bao nhiêu tuổi rồi chứ? Trải qua ngần ấy thời
gian, chịu đựng ngần ấy thứ, buông bỏ và đứng lên ngần ấy lần. Vậy mà, khi quay
về đúng chỗ này, thì cái nhu nhược lại bộc phát.
Yêu thương cái gì chứ? Chờ đợi cái gì?
Hy vọng điều gì xa xỉ sẽ xảy ra đây?!
Môi tôi khẽ nhếch lên, kéo dãn ra một
nụ cười lỏng lẽo chua chát. Ừ thì, Tôi dù có thêm bao nhiêu tuổi, thì đâu đó
trong cái đầu này, nơi trí não không hoạt động, nơi có một cái tên tồn tại, vẫn
sẽ hành động ngu ngốc và tùy hứng như thế!
Tôi co người, siết bản thân chặt hơn
trong chiếc áo khoác đen rộng thùng thình.
Luôn mở miệng nhắc người khác đừng mù
quáng trong tình yêu. Nhưng bản thân thì lại chẳng thoát khỏi được số phận ngốc
nghếch ngờ nghệch.
Bao nhiêu lần, những tin nhắn soạn soạn
rồi lại chần chừ xóa đi.
Bởi tôi biết, đó mới là điều anh mong
muốn.
Bởi tôi biết, đó là điều hạn chế được
thương tổn cho chính mình.
Ừ. Vậy thì cứ sống như thế này là được.
Bọc mình thật sâu trong lớp áo dày, phủ lên mọi cảm xúc bằng một gương mặt tươi
cười vui vẻ.
Chợt người tôi run lên, một cơn gió nữa
lại lùa qua thổi bay sợi tóc lòa xòa trên gương mặt. Khẽ khàng đưa tay vuốt nhẹ.
Tôi quay mặt về ngôi nhà cách tôi khoảng 100 bước chân.
Thịch.
Tay tôi, sững sờ dừng lại trong không
trung.
1 dáng người từ cửa bước ra, cái bóng
ấy lờ mờ trong thứ ánh sáng vàng ươm từ chiếc đèn nơi hiên nhà. Cái bóng chậm
rãi cho tay vào túi quần, rồi thong thả đặt lưng tựa vào chiếc ghế đá bên hiên.
Đôi mắt tôi phút chốc dâng lên một
dòng nước ấm, nhòe nhoẹt, cay xè, nhưng vẫn cố đăm đăm nhìn như đóng đinh vào
cái bóng. Ánh sáng nhè nhẹ từ màn hình điện thoại hắt lên gương mặt kia, rõ
ràng từng đường nét. Tôi lặng người.
Gương mặt ấy, góc nghiêng ấy…
Vội vàng quay mặt đi, cố đè nén cái cảm
xúc đang vỡ òa trong lòng ngực. Từng nhịp tim dâng lên một giai điệu không rõ
ràng, đứt quãng. Đôi chân không tự chủ lùi lại, nép người vào áp sát thành cầu.
Sao phải hành động lén lút như một tên trộm thế này hả?
Tôi đã tự biên cho mình rất nhiều kịch
bản, kèm theo vô số lời thoại. Đại loại như cái kiểu tôi hay làm, vờ như chẳng
có chuyện gì, vui vẻ một cái cười nhàn nhạt, đôi ba câu hỏi thăm vu vơ như những
người bạn cũ tình cờ gặp lại nhau. Ấy thế mà, vào giây phút này đây, não tôi ngập
nước. Mọi lời nói đã sắp đặt sẵn trong đầu cũng bị cuốn phăng đi. Ừ thì, những
cảm xúc đã quá giới hạn, không thể quay lại như ngày xưa nữa, thôi thì chạm mặt,
cũng chỉ để làm khó nhau mà thôi. Thấy anh thế này, trong một khoảng cách đủ gần
để cảm nhận được sự tồn tại của anh, là được rồi. Có lẽ sẽ rất lâu để có thể được
thấy anh như thế này. Tôi sẽ mang theo những cảm xúc ấy, quay lại với cuộc sống
chộn rộn, và sống tiếp những tháng ngày mạnh mẽ.
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng sẽ
có một người người để nhớ! Có thể là mối tình đầu trong sáng ngây dại. Có thể
là một mối tình sau sâu sắc mặn nồng. Hoặc có thể, chỉ là một mối tình lưng chừng
dang dở! Nhưng điểm chung của nó, không phải thời gian ở bên nhau bao lâu, mà
là những cảm xúc dù đã qua nhưng dư vị của nó thì vẫn là mãi mãi. Một người để
nhớ, nhưng cũng chỉ là để nhớ!
Tôi đứng thật xa
và nhìn anh mỉm cười. Rồi cúi đầu lặng lẽ quay lưng đi, không nuối tiếc nữa.
Đôi khi người ta
làm những chuyện không đâu, dở hơi, chỉ để thõa mãn cơn phát bệnh thần kinh của
cái thứ nằm trong ngực trái!
Nhét vội vàng điện thoại vào túi. Tôi
nghệch ngoạc vẽ tay vào không khí, rồi rụt tay lại, kéo chiếc mũ áo lên qua đầu,
quay mặt đi. Chầm chậm sải chân từng bước, những bước chân không ngắn không dài,
thẳng theo con đường ngược hướng ánh sáng nơi anh, rời khỏi cái bóng cảm xúc
mang tên anh.
“Em đi, anh nhé.”
Tôi đi tìm, một
bóng hình ngược nắng
Có chăng năm
tháng đã tàn phai?
Rồi sững sờ..
Nơi đó, phần
mộ khắc tên ai?
Trong kí ức
ngủ quên không người chết.
AĐ, 10:30 p.m, 06.12.14
Bình Yên
Bình Yên
0 nhận xét