Tôi đang hướng đến một cuộc đời không giời hạn.
Với phần đời đó, tôi đủ chín chắn và bản lĩnh để chịu trách nhiệm với những thứ tôi chọn.
Thứ tôi thích dù người đời nói là điên rồ, người tôi thương dù người đời nói là không thể, việc tôi làm dù người đời cười chê, khi tôi là tôi, mọi thứ đều có thể!
Với phần đời đó, tôi đủ chín chắn và bản lĩnh để chịu trách nhiệm với những thứ tôi chọn.
Thứ tôi thích dù người đời nói là điên rồ, người tôi thương dù người đời nói là không thể, việc tôi làm dù người đời cười chê, khi tôi là tôi, mọi thứ đều có thể!
Không có bất cứ quy luật nào, không có những định nghĩa gò bó, không có hay hay dở, không có đúng hay sai.
Chỉ có tôi, và những đều tôi chọn, hoặc không, thế thôi.
Chỉ có tôi, và những đều tôi chọn, hoặc không, thế thôi.
RUM
You Might Also Like
LIỀU LĨNH & BẢN LĨNH
By XÚC CẢM BÌNH YÊN 13:53:00 CHASING THE SUN
Thứ nhất, một cung đường dài, rộng, vắng (nếu có thể)
Thứ hai: con xe đầy xăng và động cơ ổn định.
Thứ ba, cũng là yếu tố quan trọng nhất: người chạy cùng, đủ chắc tay lái để bám đuổi nhau trong suốt cuộc đua không chủ đích.
Thật ra là có chủ đích đấy, nhưng đơn giản thôi, chỉ là để thõa mãn cơn “khát tình” của con sâu tốc độ đã ăn mòn trong tủy sống.
Những người “Born to drive”, có thể là quái xế hoặc không, đều mang trong mình trái tim kỳ lạ, đập mạnh, phản ứng nhanh khi “mài mông” trên yên xe máy.
Tôi cũng vậy.
Đường đua dạy cho tôi nhiều thứ, nhưng cơ bản ghi lòng tạc dạ 2 mỹ từ: “LIỀU LĨNH” và “BẢN LĨNH”. Liều lĩnh để dạn tay kéo ga rồi đạp thắng, chắc tay ôm cua rít qua cơn gió lạnh bạt mạng mà lao về phía trước. Nhưng đường đua không chấp nhận những con người chỉ có máu liều. Trong cái liều lĩnh cần có sự tỉnh táo đồng thời tập trung 200% thậm chí hơn thế nữa. Khi người ta cược mạng sống trên tay lái, nếu thiếu dù chỉ một chút sự tỉnh táo là cầm chắc cái chết trong tay rồi!
Đó, tốc độ chưa bao giờ là một trò chơi dễ dàng, và cũng không dành cho những kẻ yếu tim hay những con người thiếu bản lĩnh. Bản lĩnh ở đây, theo một khía cạnh riêng của đường đua, chính là khả năng vừa đủ để niềm đam mê được vuốt ve chiều chuộng, nhưng phải dư để giữ mạng của chính mình và cả những người vô can khác.
Bằng sự hà khắc những kích thích, đường đua đã sản sinh ra những con người liều nhưng bản lĩnh như thế đó.
RUM
You Might Also Like
D
By XÚC CẢM BÌNH YÊN 23:42:00 LOVE.D
Em viết những dòng này sau mấy lần ra vô toilet, tống khứ mọi
thứ ra khỏi dạ dày và thật sự tỉnh người.Chợt thấy buồn kinh khủng, vì phát hiện
mình vừa khóc trôi mất 4 lớp kem dưỡng trên mặt, rồi phải lục đục vào toilet rửa
sạch để xức lại lần nữa.
Anh bảo:
Ừ, em cũng tôn trọng nó, dù chục năm nay nó chưa từng được yêu thương.
Ừ.... Chuyện bình thản, chẳng có gì to tát.
Nhưng nó làm em tan nát, đâu phải chỉ một lần? Anh hỏi: “sao kìm đến mức này, giờ lại nói?”
Vì em đủ lớn để tôn trọng tình cảm của mình rồi D ạ.
Em không còn là đứa trẻ chạy theo anh như ngày còn bé,
Em chẳng phải đứa bé chỉ biết đứng nhìn theo thứ mình thích, xòe tay chờ đợi ai đó mang
nó đến cho mình.
Cuộc sống này, không dạy em lớn lên theo cách đó.
Vậy mà dù thế nào em cũng chẳng thể làm anh thương em được.
Nhiều hơn một lần, em nghĩ thôi cứ yên vị bên anh như thế cũng chả sao. Thi thoảng gặp mặt, ngồi ủ tay bên tách cà phê nóng, khuấy thìa leng keng và nghe anh kể về những chặng đường xa.
Mối quan hệ yên ả đó, không có tên, không đòi hỏi, không mong đợi, cũng không kỳ vọng.
Nhưng rồi những mong muốn trong em cứ thế lớn dần, tần suất nghĩ đến anh càng lúc
càng dày đặc.
Em sinh ra thật sự không phải để ngồi yên!
Nên đã có những lời thật lòng được nói ra,
Thêm những lời thật lòng đáp trả,
Tất cả đều thật lòng, dù xát đặc muối.
Khi bắt đầu viết cái này, em quyết sẽ viết thật trân trọng và đã cố để không buông tiếng chưởi bậy. Nhưng cái đệch, cuộc đời thật khéo trêu người! Kiếp này em chẳng thể trở thành quý cô dịu dàng thuần thục được.
Biết sao được khi tay em đầy chai, người em đầy sẹo.Nhưng ít ra em thấy vui vì mình còn biết thương ai đó mà không phải suy nghĩ quá nhiều.Gặp được người thương mình là một cái duyên, gặp người mình thương lại là cái nợ.Em nặng nợ, nên khó lòng.
Nhưng dù sao thì, cám ơn anh vì đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận trong tuổi trẻ của em.
Thương anh, lần cuối (hoặc không?)
SG, 18 May 2017
BÌNH YÊN