Tôi đang hướng đến một cuộc đời không giời hạn.
Với phần đời đó, tôi đủ chín chắn và bản lĩnh để chịu trách nhiệm với những thứ tôi chọn.
Thứ tôi thích dù người đời nói là điên rồ, người tôi thương dù người đời nói là không thể, việc tôi làm dù người đời cười chê, khi tôi là tôi, mọi thứ đều có thể!
Với phần đời đó, tôi đủ chín chắn và bản lĩnh để chịu trách nhiệm với những thứ tôi chọn.
Thứ tôi thích dù người đời nói là điên rồ, người tôi thương dù người đời nói là không thể, việc tôi làm dù người đời cười chê, khi tôi là tôi, mọi thứ đều có thể!
Không có bất cứ quy luật nào, không có những định nghĩa gò bó, không có hay hay dở, không có đúng hay sai.
Chỉ có tôi, và những đều tôi chọn, hoặc không, thế thôi.
Chỉ có tôi, và những đều tôi chọn, hoặc không, thế thôi.
RUM
You Might Also Like
LIỀU LĨNH & BẢN LĨNH
By XÚC CẢM BÌNH YÊN 13:53:00 CHASING THE SUN
Thứ nhất, một cung đường dài, rộng, vắng (nếu có thể)
Thứ hai: con xe đầy xăng và động cơ ổn định.
Thứ ba, cũng là yếu tố quan trọng nhất: người chạy cùng, đủ chắc tay lái để bám đuổi nhau trong suốt cuộc đua không chủ đích.
Thật ra là có chủ đích đấy, nhưng đơn giản thôi, chỉ là để thõa mãn cơn “khát tình” của con sâu tốc độ đã ăn mòn trong tủy sống.
Những người “Born to drive”, có thể là quái xế hoặc không, đều mang trong mình trái tim kỳ lạ, đập mạnh, phản ứng nhanh khi “mài mông” trên yên xe máy.
Tôi cũng vậy.
Đường đua dạy cho tôi nhiều thứ, nhưng cơ bản ghi lòng tạc dạ 2 mỹ từ: “LIỀU LĨNH” và “BẢN LĨNH”. Liều lĩnh để dạn tay kéo ga rồi đạp thắng, chắc tay ôm cua rít qua cơn gió lạnh bạt mạng mà lao về phía trước. Nhưng đường đua không chấp nhận những con người chỉ có máu liều. Trong cái liều lĩnh cần có sự tỉnh táo đồng thời tập trung 200% thậm chí hơn thế nữa. Khi người ta cược mạng sống trên tay lái, nếu thiếu dù chỉ một chút sự tỉnh táo là cầm chắc cái chết trong tay rồi!
Đó, tốc độ chưa bao giờ là một trò chơi dễ dàng, và cũng không dành cho những kẻ yếu tim hay những con người thiếu bản lĩnh. Bản lĩnh ở đây, theo một khía cạnh riêng của đường đua, chính là khả năng vừa đủ để niềm đam mê được vuốt ve chiều chuộng, nhưng phải dư để giữ mạng của chính mình và cả những người vô can khác.
Bằng sự hà khắc những kích thích, đường đua đã sản sinh ra những con người liều nhưng bản lĩnh như thế đó.
RUM
You Might Also Like
D
By XÚC CẢM BÌNH YÊN 23:42:00 LOVE.D
Em viết những dòng này sau mấy lần ra vô toilet, tống khứ mọi
thứ ra khỏi dạ dày và thật sự tỉnh người.Chợt thấy buồn kinh khủng, vì phát hiện
mình vừa khóc trôi mất 4 lớp kem dưỡng trên mặt, rồi phải lục đục vào toilet rửa
sạch để xức lại lần nữa.
Anh bảo:
Ừ, em cũng tôn trọng nó, dù chục năm nay nó chưa từng được yêu thương.
Ừ.... Chuyện bình thản, chẳng có gì to tát.
Nhưng nó làm em tan nát, đâu phải chỉ một lần? Anh hỏi: “sao kìm đến mức này, giờ lại nói?”
Vì em đủ lớn để tôn trọng tình cảm của mình rồi D ạ.
Em không còn là đứa trẻ chạy theo anh như ngày còn bé,
Em chẳng phải đứa bé chỉ biết đứng nhìn theo thứ mình thích, xòe tay chờ đợi ai đó mang
nó đến cho mình.
Cuộc sống này, không dạy em lớn lên theo cách đó.
Vậy mà dù thế nào em cũng chẳng thể làm anh thương em được.
Nhiều hơn một lần, em nghĩ thôi cứ yên vị bên anh như thế cũng chả sao. Thi thoảng gặp mặt, ngồi ủ tay bên tách cà phê nóng, khuấy thìa leng keng và nghe anh kể về những chặng đường xa.
Mối quan hệ yên ả đó, không có tên, không đòi hỏi, không mong đợi, cũng không kỳ vọng.
Nhưng rồi những mong muốn trong em cứ thế lớn dần, tần suất nghĩ đến anh càng lúc
càng dày đặc.
Em sinh ra thật sự không phải để ngồi yên!
Nên đã có những lời thật lòng được nói ra,
Thêm những lời thật lòng đáp trả,
Tất cả đều thật lòng, dù xát đặc muối.
Khi bắt đầu viết cái này, em quyết sẽ viết thật trân trọng và đã cố để không buông tiếng chưởi bậy. Nhưng cái đệch, cuộc đời thật khéo trêu người! Kiếp này em chẳng thể trở thành quý cô dịu dàng thuần thục được.
Biết sao được khi tay em đầy chai, người em đầy sẹo.Nhưng ít ra em thấy vui vì mình còn biết thương ai đó mà không phải suy nghĩ quá nhiều.Gặp được người thương mình là một cái duyên, gặp người mình thương lại là cái nợ.Em nặng nợ, nên khó lòng.
Nhưng dù sao thì, cám ơn anh vì đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận trong tuổi trẻ của em.
Thương anh, lần cuối (hoặc không?)
SG, 18 May 2017
BÌNH YÊN
You Might Also Like
Tôi viết
cái note về tháng Mười từ những ngày mưa tháng Chín rả rích, nhưng lửng thửng mãi, chẳng
biết do duyên số hay ý muốn con người mà đến tận những ngày cuối tháng Mười nó vẫn còn dang dở.
Tôi, đã viết
những dòng đơn giản, nhưng chắc chiu đến từng chữ:
“Dù thế nào
đi nữa,
Đừng để em
khóc trong trời thu tháng Mười”
Nhưng rồi
tôi cũng khóc –
những giọt nước mắt khai vị cho cơn đau tuôn trào tràn ngập trong từng cơn mơ, trộn
đẫm mùi mưa, cuộn cả đất trời, rứt lòng người ra từng đoạn, từng đoạn.
người ấy đã
không hiểu tiếng thì thầm trong trái tim tôi,
cả trái tim
tôi, cũng không hiểu chính mình,
tháng Mười vì
đó chết đi, để người đàn bà yếu đuối úp mặt vào tay khóc than đưa tiễn.
Vì đâu một
sớm mai tỉnh giấc, nỗi bình yên chợt hóa cơn hoang mang cho đau thương nảy mầm
ươm hoa kết trái.
Trái đắng
chát.
Người ấy,
đã từng là bình yên bên đời tôi.
Người ấy,
đã từng là một đỗi an yên khiến tôi như một đứa trẻ sống đúng chính mình mà bật
cười khúc khích.
Người ấy,
đã từng là nơi duy nhất tôi muốn tìm về khi cả người bị gai đời cứa đầy sẹo.
Và người ấy,
là người đàn ông duy nhất tôi có thể an nhiên nhắm mắt ngồi sau tay lái.
Cho đến một
ngày, tất cả bình yên hóa cơn mơ tan vào màn đêm một sớm mai tôi thức giấc, nhận
ra vạt gối khô ráo bao ngày bỗng loan lỗ những mảng nghe mùi muối mặn.
Những con
chữ không trọn cho cảm xúc khốn nạn trong tôi.
Hóa ra,
trong mỗi người con gái đều ẩn thân một ả đàn bà. Đàn bà đến khốn nạn!
Tôi ghét
khi thừa nhận sự tồn tại của ả đàn bà ích kỷ trong phần người chính mình.
Tôi ghét
khi trái tim trẻ con của mình bị phũ vây bởi những suy nghĩ già nua cứng nhắc.
Tôi ghét
khi nghĩ về người ấy như một gã đàn ông.
Ghét mọi
cái cười, mọi cử chỉ thân thiết bên người phụ nữ khác.
Ghét mọi thứ,
căm mọi thứ.
Vì lẽ gì
tim tôi rã ra, trong những khoảng không im lặng:
người ấy
đang đón đưa một người khác không phải tôi,
người ấy
đang lao vào những cuộc vui không có tôi,
Đàn bà ích
kỷ. Đàn bà đau.
Vì lẽ gì
đau? Vì lẽ gì ích kỷ?
Câu trả lời
đơn giản, nhưng không cách nào đối mặt.
Chạy trốn,
Tôi lao xe
hàng trăm số, để mặc giọt mằn mặn tạt theo hốc mắt khô khốc, mỏi mệt gục trên
tay lái của chính mình. Hơn một lần, chạy xe đường xa, gãy gọn 1 tin nhắn không
bao giờ được gửi:
“Đi đường
xa, nhớ mày đến lạ”
Tôi nốc rượu
say lã người, lang thang giữa đêm Sài Gòn chệch choạng cho những suy nghĩ đứt
ra làm hai, mỏi mệt mặc cho sự im lặng làm vách ngăn cuối cùng, như một cách để giữ sợi dây liên kết không tuột ngoài tay 2 đứa.
Nhưng rồi, ngày hôm đó, khi tôi uống cạn
giọt nước mắt mình rớt trong chén đắng 1 đêm mưa giữa tháng Mười, để cô đơn xé
toạc con người ra làm nhiều mảnh. Tôi đã nhận ra, suy nghĩ
chúng tôi, không thể chạm vào nhau, dù chỉ một lần.
Tôi luôn
tin rằng một điều gì đó tích cực, sẽ khiến bản thân tích cực và mạnh mẽ. Chẳng
biết từ lúc nào đoạn tình duyên này khiến mọi suy nghĩ trong con người tôi bẻ
chèo quẹo mái sang một nỗi bất hạnh không tên. Tôi không cảm thấy an toàn khi bên
người đó nữa, không thoải mái nữa, không tự nhiên nữa.
Người ấy
không sai,
Những mối
quan hệ bên cạnh cũng không sai.
Thứ duy nhất
sai, có lẽ là tình cảm của tôi.
Tôi đã chạm
đến ngưỡng cửa nghĩ suy của một người cần sự bình yên để gối đầu suốt phần đời
còn lại.
Còn người ấy,
chỉ vừa bước chân vào ngưỡng cửa của những cuộc vui đảo điên. Nên thứ bình yên
tôi kiếm tìm không hiện diện trong bóng lưng người ấy.
Khi tôi viết
đến những dòng này, thì có nghĩa, đoạn tình duyên non ngày non tháng ấy sẽ
không đến được với thế giới nữa. Như một người mẹ rứt ruột bỏ đi đứa con
khó nhọc có được, còn hơn để nó ra đời rồi hứng chịu tổn thương
.
Người đàn
bà, với vệt sẹo cứa trong tim, ích kỷ rồi khổ sở gạt bỏ mọi thứ thuộc về “đã từng”
dù là hạnh phúc hay là đớn đau để lạnh lẽo lao vào cuộc đời mới.
Kể cả những
mối quan hệ chung đã có với người ấy, cũng ích kỷ cất đi vậy.
Giọt nước mắt
cuối của người đàn bà sinh trong tháng Mười, rơi trong tháng ấy.
SG, 27.10.2016